“Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì Nam Tinh?” Sở Khuynh Ca đi phía sau Phượng Cửu Khanh, vẻ mặt lạnh như băng.
“Ngươi muốn biết?” Phượng Cửu Khanh không hề quay đầu nhìn lại, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.
Nàng vẫn chưa đi à?
“Không sợ chết sao?”
Khuynh Ca bước nhanh đến trước mặt ôngh ta, giật lấy bình rượu từ trong tay ông ta và ném nó xuống đất, gây ra một tiếng “xoảng”.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì Nam Tinh? Mau nói cho ta biết!”
Phượng Cửu Khanh ngẩng đầu nhìn nàng.
Cái bình bị nàng ném đi mất, nhưng ông ta cũng không hề tức giận, chỉ là trong đôi mắt còn vương chút hơi rượu trong phút chốc trở nên mơ màng.
“Ngươi là cửu công chúa của nước Sở?”
“Liên quan gì đế người?” Điều nàng muốn hỏi bây giờ là chuyện của Nam Tinh!
“Nếu như ngươi đã là cửu công chúa của nước Sở, thứ nhất người không phải nữ nhi của Tinh Nhi, thứ hai ngươi cũng không phải người của hoàng tộc Nam Tấn, ngươi dùng lập trường gì để tra hỏi ta?”
Lời nói của Phượng Cửu Khanh khiến hơi thở của Khuynh Ca ngưng trệ, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác đau nhói.
Nàng... không phải người của hoàng tộc Nam Tấn, cũng không phải nữ nhi của Nam Tinh, nàng dựa vào cái gì mà tra hỏi?
Tuy nhiên, nếu Nam Tinh thực sự là mẫu thân đã xuyên không đến đây của nàng...
Nhưng ai sẽ tin điều này cơ chứ? Ngay cả nàng cũng không dám tin nữa mà, đúng không?
“Khẩu súng đó rốt cuộc là từ đâu ra? Nó có phải của Nam Tinh không?”
Giọng của Khuynh Ca cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Phượng Cửu Khanh không hề có bất kỳ ý thù địch nào với Nam Tinh, thậm chí nàng có thể nhìn ra Phượng Cửu Khanh luôn nhung nhớ Nam Tinh.
Chỉ dựa vào điều này, nàng cũng không thể làm cứng rắn với Phượng Cửu Khanh được.
“Ngươi sẽ không làm hại Nam Tinh đâu, đúng không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Ta nói phải, ngươi có tin không?”
“Ta tin!”
Ánh mắt của Phượng Cửu Khanh chợt ngưng đọng lại một hồi, sau đó nâng mắt lên nhìn nàng.
Lần này, nụ cười lạnh lẽ trên môi ông ta biến mất, sắc mặt dần dần tối lại, đôi mắt xám xịt nhưng lại đang từ từ phục hồi tia sáng.
“Ngươi tin à?” Giọng của ông ta rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả ông ta cũng không thể nghe thấy được.
Có lẽ chính bản thân ông ta cũng không tin.
Nhưng nha đầu này nói nàng tin.
Tâm trạng Khuynh Ca nặng trĩu, nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì lúc này.
Cuối cùng, nàng ngồi xuống đối diện ông ta, cúi đầu nhìn bình rượu trên bàn: “Ta... tin.”
Phượng Cửu Khanh không nói gì, mở bình rượu ra, đẩy tới trước mặt nàng.
Khuynh Ca cầm bình rượu lên, một hơi uống hết nửa bình.
Lòng nàng vẫn nặng trĩu, ánh mắt có chút mơ màng.
“Nói cho ta biết, bà ấy rốt cuộc là ai? Nói tóm lại bà ấy có phải là... có phải là người của thời đại này không?”
Lời nói của Khuynh Ca khiến đầu ngón tay đang cầm bình rượu của Phượng Cửu Khanh thắt lại, bình rượu suýt chút nữa đã tuột khỏi tay ông ta.
“Ngươi nói… cái gì?”
“Bà ấy có phải là người của thời đại này không?” Khuynh Ca đột nhiên nắm lấy cổ tay của ông ta, hai mắt nàng đỏ bừng: “Ngươi có biết không? Nói cho ta biết, rốt cuộc có đúng hay không?” P
hượng Cửu Khanh không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi nói đi chứ! Ngươi có hiểu không vậy hả? Bà ấy rốt cuộc là ai?” Khuynh Ca rất hiếm khi mất kiểm soát như thế này, nhưng đêm nay, nàng không thể nhịn được!
Nam Tinh rốt cuộc có phải là mẫu thân của nàng không? Mau nói cho nàng biết đi! Nam Tinh cuối cùng có phải hay không?
Nàng khích động nhìn chằm chằm Phượng Cửu Khanh, chỉ muốn nhìn ra manh mối trong mắt ông ta.
Nhưng đôi mắt ông ta dường như có nước, không có gì trong đó cả.
Không biết trôi qua bao lâu, Phượng Cửu Khanh mới nhẹ giọng nói: “Bà ấy là nữ nhi của bệ hạ, ngươi nói xem bà ấy có phải là người của thời đại này không?”
Ông ta thật sự đã nghe hiểu rồi, nếu không, ông ta sẽ không nói ra ba chữ “thời đại này”!
Năm ngón tay mà Khuynh Ca đang nắm lấy lòng bàn tay to lớn của ông ta không ngừng siết chặt.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, có phải bà ấy còn có tên khác là Sở Tinh?”