“Yêu cầu của trưởng công chúa, thứ cho ta không làm được, Tiểu Niên Tử, tiễn khách."
Phượng Cửu Khanh khoát tay, định rời đi.
Tiểu Niên Tử nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Nam Dương: “Trưởng công chúa, nô tài... tiễn người ra ngoài.”
"Quốc sư đại nhân."
Nam Dương nhìn bóng lưng Phượng Cửu Khanh, thật không có ý rời đi.
Lời nàng ta vô cùng lạnh lùng: “Chuyện người làm năm đó với Nam Tinh, ta luôn ghi nhớ, có phải là nên tìm thời gian nói hết với bệ hạ?”
“Người nói gì?” Phượng Cửu Khanh chợt quay đầu lại, trừng mắt nàng ta.
“Quốc sư đại nhân, người thật sự muốn nói những lời này trước mặt kẻ khác?” Nam Dương cười nói.
Hai tay Phượng Cửu Khanh nắm chặt lại, đôi môi mím chặt lộ ra hơi thở lạnh lẽo vô cùng.
Tiểu Niên Tử không biết phải làm sao, nhưng hiện giờ, có vẻ bản thân không nên ở lại đây.
"Đại nhân, nô tài..."
“Theo ta” Phượng Cửu Khanh xoay người, đi về phía cửa khác của tế đàn.
Nam Dương cười đến vui vẻ vô cùng, bước nặng nề đi theo sau ông ta.
Sở Khuynh Ca ở sau màn tơ tế đàn đàn, nàng biết Phượng Cửu Khanh không muốn để nàng nghe được.
Nhưng mà, năm đó bọn họ đã làm chuyện gì với Nam Tinh? Có phải là đã làm hại Nam Tinh không?
Năm ngón tay của nàng càng nắm càng chặt!
Lại cúi đầu liếc nhìn vũ khí bên hông mình, tâm trạng càng phức tạp đến nói không ra.
Lúc này, không có Phượng Cửu Khanh không có ở đây, không ai giữ được mình, nàng hẳn là nên rời khỏi đây.
Nhưng nàng không làm vậy.
Nàng dọc theo mật đạo, về lại gian mật thất đó.
Sau khi thắp ngọn nến lên, căn phòng hoàn toàn sáng lên.
Chỉ là vừa liếc mắt đã khiến Khuynh Ca hít thở không thông.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, không nhìn rõ, chỉ biết trong mật thất có rất nhiều bức tranh.
Nhưng nàng lại không ngờ, người trong tranh toàn bộ đều là Nam Tinh!
“Mẫu thân…” Nàng chạy đến bức họa trước mặt, nhìn nữ tử cười mà như không cười trong tranh, đáy mắt ướt đẫm.
Mẹ, đây rõ ràng là mẹ!
Càng huống cồn còn có súng mang theo từ nơi này!
Ai có thể nói cho nàng biết, cái quái gì đang xảy ra ở đây? Nam Tinh đến cùng có phải là mẹ hay không?
Có phải là mẹ cũng đã xuyên không giống nàng hay không?
Chấp hành nhiệm vụ sau đó mất tích không thấy đây!
Năm nàng được năm tuổi, mẹ đi chấp hành nhiệm vụ thì trực thăng rơi xuống biển, máy bay vỡ vụn thành từng mảnh, thi thể không bao giờ được tìm thấy.
Vì vậy Khuynh Ca luôn nhận định, mẹ chỉ là mất tích mà thôi, bả không chết, bà nhất định còn sống.
Nhưng mà, đã tìm mười tám năm rồi, mãi đến năm nàng hai mươi ba tuổi, trở thành chỉ huy trẻ nhất trong lịch sử của Chiến bộ, vẫn không có tin tức gì của mẹ mình.
Mọi người đều cho rằng mẹ đã chết, chỉ có nàng ngang bướng tin rằng mẹ còn sống.
Vậy thì giờ đây, có phải có ai đó có thể nói cho nàng biết, mẹ nàng thật sự còn sống, bà đã trở thành Nam Tinh rồi chăng?
Nhưng mà Nam Tinh, bà ấy cũng đã không còn nữa rồi…
Khó khăn lắm hy vọng trong lòng mới thắp lên, nhưng chỉ trong chốc lát, lại rơi vào tuyệt vọng.
Nếu như Nam Tinh là mẹ, vậy tại sao lại để bà chết ở thời cổ đại?
Nếu đã cho nàng hy vọng, tại sao lại làm nàng tuyệt vọng?
Khuynh Ca trượt xuống đất, ngồi xuống này, cô cũng không biết mình đã ngồi bao lâu.
Mãi đến khi có một cơn gió thổi qua, nàng mới đưa tay lên lau, lúc này mới phát hiện nước mắt trên mặt chưa hề khô.
Nàng thật sự, nhớ mẹ nhiều lắm.
Đặt khẩu súng trở lại vị trí cũ, nàng bước ra khỏi mật thất.
Cánh cửa mật thất từ từ đóng lại sau khi nàng ra ngoài.
Nàng không hề để ý sau khi đi dọc theo đường ngầm vẫn chưa hề rời đi.
Sau khi mò mẫm hết con đường, thì đi đến một đình viện nhỏ.
Phượng Cửu Khanh trong sân nhỏ.
Ngẩng đầu ngước nhìn, ánh trăng rọi xuống, một mình cầm rượu trong đình mát uống rượu.
Gió mát thổi vào áo choàng trắng của ông ta, mái tóc đen trên áo choàng trắng, cô đơn tĩnh mịch đến khó tả.