Thì ra đây là đồ của Nam Tinh!
Khẩu súng này là của Nam Tinh!
Nam Tinh có súng! Nam Tinh nhìn giống hệt mẫu thân!
Lẽ nào… Lẽ nào Nam Tinh là…
Sở Khuynh Ca nhìn Phượng Cửu Khanh, Phượng Cửu Khanh cũng đang nhìn nàng, đáy mắt hai người đều cùng rung động.
“Ngươi có quan hệ gì với Tinh Nhi?” Lời của Phượng Cửu Khanh gần như rống cả lên!
Chuyện này làm cảm giác ông ta mang lại cho người ta khác biệt hoàn toàn.
Mọi sự thanh tao nhã nhặn, mọi cái dịu dàng như ngọc đều mất sạch.
Ông ta gần như mất không chế!
Họng súng của Sở Khuynh Ca nhắm vào tim ông ta lần nữa.
“Kỹ thuật bắn của ta chuẩn lắm, không muốn chết thì tránh xa ta ra một chút.”
Phượng Cửu Khanh sững người, trái tim lập tức thắt cả lại.
Trước đây rất lâu, Tinh Nhi cũng từng nói với ông ta những lời hệt như vậy?
Kỹ thuật bắn của ta chuẩn lắm, không muốn chết thì tránh xa ta ra một chút…
Lúc đó là lúc hai người bọn họ mới quen biết…
Ông ta dùng sức nhắm mắt lại, từ từ bước ra sau hai bước.
Bàn tay vịn vách tường, cả người vô lực.
Nếu không phải là có tường vịn chỉ e là ông ta đã ngã ra đất rồi.
“Rốt cuộc… Ngươi là ai? Sao biết nó gọi là… súng?”
“Bản thân ta còn không biết mình là ai, cũng có thể ta và Nam Tinh đến từ cùng một nơi.”
“Không! Nàng ấy không phải điện hạ của Nam Tấn!” Phượng Cửu Khanh sắc bén nói.
Sở Khuynh Ca lại chau mày: “Thật ra bà ta là ai?”
Phượng Cửu Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt của tiểu nha đầu trước mặt.
Rõ ràng là nhìn chẳng giống nhau chút nào, nhưng vào giờ khắc này, ông ta lại nhìn thấy hình bóng của Tinh Nhi trên người nàng.
Tinh Nhi…
"Đại nhân, đại nhân!” Có tiếng gọi của hạ nhân truyền đến từ phía mật đạo bên kia.
Phượng Cửu Khanh còn đang chìm đắm trong suy tư, chợt bừng tỉnh từ trong.
Nhìn Khuynh Ca lần nữa, đáy mắt ông ta đã không còn sát khí, lời nói cũng trở nên lãnh đạm.
“Ta sẽ không giết người, đừng chạy, đợi ta quay lại.”
Ông ta xoay người rời đi.
Tiểu Niên Tử biết về sự tồn tại của mật đạo này, nhưng hắn ta ở bên Phượng Cửu Khanh bao năm qua cũng chưa từng xông vào trong.
Khuynh Ca bước nhanh đến cửa mật đạo, ẩn ẩn nghe được tiếng của Tiểu Niên Tử: “Trưởng công chúa đến ạ, người muốn gặp ngài.”
Hai người rời đi, đại khái là Phượng Cửu Khanh phải đi gặp Nam Dương.
Khuynh Ca cúi đầu, liếc nhìn vũ khí trong tay.
Cuối cùng, nàng quyết định mang theo vũ khí này lên, nàng cắm vào cái hông mình, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Nam Dương chờ ở trước tế đàn Phượng Cửu Khanh vừa đi đã biết nha đầu đó đi theo sau mình.
Có điều, nàng không dám tới gần, biết không thể kinh động đến Nam Dương.
Vì vậy, ông ta cũng không ngăn lại.
"Quốc sư đại nhân." Nam Dương thấy Phượng Cửu Khanh, tự mình đón tiếp.
Nhưng nhìn thần sắc còn chưa che giấu trên lông mày ông ta, Nam Dương cau mày, có phần kinh ngạc: “Quốc sư, đêm nay gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?”
Phượng Cửu Khanh luôn đạm mạc như nước, cho dù là nữ hoàng bệ hạ đứng trước mặt ông ta thì ông ta cũng coi như không.
Cho nên lông mày ông ta hiện lên vẻ khố đố sầu muồn quả thực là trăm năm hiếm gặp.
Phượng Cửu Khanh thong dong đi tới, nhưng đêm nay, nụ cười nhạt theo thói quen kia lại không cách nào thể hiện ra nổi.
Ông ta khác hẳn ngày thường!
Nam Dương cũng xem như đã quen ông ta mười năm, cũng phần nào hiểu được ông ta.
Đêm nay, lòng ông ta không yên.
Phượng Cửu Khanh lạnh nhạt nói: “Nửa đêm trưởng công chúa tới tìm không biết là có chuyện gì?”
Ông ta tránh không đáp vấn đề mà Nam Dương hỏi đến.
Nam Dương nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, bản thân mình vốn là thích loại tuấn dật thế này.
Có điều, nàng ta cũng không dám có suy nghĩ không an phận với Phượng Cửu Khanh.
Nếu như thật sự ra ta thì đã ra tay từ mười năm trước rồi.
Nàng ta cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn đến hỏi thử quốc sư đại nhân, về đề nghị của ta, rốt cuộc quốc sư đại nhân đã cân nhắc thế nào rồi?”