Phong Cửu Khanh sửng sốt một lúc, tùy ý phất phất ống tay trường bào, vốn là ông ta không hề để tâm chút nào.
Chỉ nghe thấy tiếng 'phập' vang lên ba lần, ba cây ngân châm lập tức cắm vào cột gỗ cách đó không xa.
Nhìn lại tay áo của mình, vậy mà lại bị ngân chân kia đâm xuyên qua, tạo thành một lỗ kim nho nhỏ.
Nha đầu này, cũng coi như còn chút bản lĩnh.
Ngước mắt nhìn lên, nào đâu còn thấy bóng dáng của Sở Khuynh Ca nữa?
Phong Cửu Khanh không sốt ruột, ung dung bước về phía đằng sau tế đàn.
"Chỗ này của ta, nhiều đường lắt léo, chằng chịt, ngươi không thoát ra ngoài được đâu, ngoan ngoãn ra đây chịu chết đi."
Ông ta đi rất chậm, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng đã đi qua rất nhiều nơi.
Giọng nói nhỏ nhẹ, giống như một làn gió lướt qua bên tai nhưng lúc nào cũng kề sát, âm vang mãi.
Sở Khuynh Ca không cả dám hít thở mạnh!
Nơi này bày bố rất nhiều trận pháp, nàng không thể nhìn thấy rõ.
Chẳng trách sao ông ta lại có thể thản nhiên như thế, bởi vì ông ta đã sớm đoán trúng, rằng không có ông ta dẫn đường thì nàng không thể ra khỏi đây được!
Lúc này Sở Khuynh Ca thật sự cảm thấy căng thẳng, đúng là ông ta đã nổi lên ý định giết nàng, không chạy thoát được thì nàng chỉ có duy nhất một con đường chết!
Nhưng tại sao cứ nhất định phải giết nàng mới được?
Không biết bản thân đã đi qua những nơi nào, mà dường như phía trước lại có một đường hầm?
"Không được vào trong!" Đằng sau cách đó không xa, giọng nói của Phong Cửu Khanh vọng tới, mang theo lãnh ý khốc liệt đầy cảm giác chết chóc.
Ông ta đã ở gần mình như vậy rồi!
Sở Khuynh Ca hú hồn hú vía, không cho nàng vào, nàng càng muốn vào trong đó hơn.
Nàng trượt chân một cái, trước sự ngăn cản của Phong Cửu Khanh, nháy mắt một cái nàng đã tiến vào trong đường hầm.
Sau đó nàng cứ thế mà đi thật nhanh, không hề dừng lại.
Phong Cửu Khanh còn ở sát ngay đằng sau nàng, lúc này chắc chắn ông ta đang ráo riết đi tìm.
Lúc suýt chút nữa bị đuổi kịp, Sở Khuynh Ca lại duỗi tay ra đằng sau, bắn ra vô số ngân châm.
Phong Cửu Khanh phất tay một cái, ngay lập tức chỗ ngân chân kia rơi hết xuống đất, nha đầu này đã chạy khá xa rồi.
Sắc mặt ông ta trầm hẳn xuống, ý cười theo thói quen luôn hiện trên khóe môi đã sớm hoàn toàn biến mất.
Ở phía trước con đường, Sở Khuynh Ca không ngừng lục lọi, tìm tòi, nàng nhanh chóng tìm ra một mật đạo.
Trước mắt, lại là một mật thất, là đường cùng sao?
Khốn kiếp!
Nàng đi vào đường cùng rồi!
Nàng đang định quay đầu thì bóng dáng lạnh lùng của Phong Cửu Khanh đã từ mật đạo xuất hiện.
Ông ta nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng.
"Vốn là ta chưa quyết định được có nên giết ngươi hay không, nhưng mà giờ, ngươi không chết không được!"
"Chỉ bởi vì ta đã phát hiện ra mật đạo này sao?" Nhưng mà phía cuối của mật đạo này chỉ độc có một mật thất trống không, thế này thì là bí mật gì chứ?
Có điều, chắc chắn nơi này đang cất giấu bí mật nào đó, nếu không thì ông ta cũng sẽ không căng thẳng như vậy.
Chẳng lẽ vẫn còn mật đạo nào khác? Hay là mật thất khác?
Khuynh Ca tỏ ra bình tĩnh, khẽ khàng di động bước chân của mình.
Ông ta thích Thiên Tinh trận, Sở Khuynh Ca cũng có hiểu sơ qua về trận pháp này.
Nếu thật sự bố cục của Bắc Đẩu Thất Tinh là Thiên Tinh trận, vậy thì, có lẽ lối thoát nằm ở... phía sau, bên tay trái!
"Tại sao không giết tôi lại không được? Ít nhất cũng phải để tôi chết được rõ ràng! Ta và ông không hề quen biết nhau!"
Phong Cửu Khanh tiến lên trước một bước, Sở Khuynh Ca như bị dọa sợ, lập tức lùi lại đằng sau một bước.
Con ngươi của Phong Cửu Khanh càng lúc càng sầm lại.
Lúc này, nên là lúc ra tay giết nàng rồi.
Mặc dù khinh công của nàng không hề tệ, người khác cũng không nhìn thấu được nội lực của nàng, nhưng Phong Cửu Khanh lại nhìn thấy rõ, nha đầu này không hề hiểu làm sao để khống chế được chân khí bên trong cơ thể mình.
Đối với ông ta mà nói, giết nàng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt kia, bóng dáng kia của nàng, thì nội lực ngưng tụ dưới bàn tay đều không hiểu sao lại tản đi vài phần.
Chính là loại cảm giác không thể ra tay được...
"Ông là vì Sở Vi Vân sao?" Sở Khuynh Ca siết chặt lòng bàn tay, lại lùi về đằng sau nửa bước.
"Hay là bởi vì Nam Dương?"