Sở Khuynh Ca bị đưa đến một nơi tối đen như mực giơ lên không nhìn thấy năm ngón tay.
Võ công của nam nhân đưa nàng tới đây thâm sâu khó đoán, trong số những người mà nàng đã từng gặp thì e là chỉ có Phong Ly Dạ khi không bị thương và Nam Dương thì mới có thể so bì với ông ta.
Khung cảnh tối om, nàng bị ném xuống mặt đất, bốp, tiếng rõ ràng một cách lạ thường.
Trên người ông ta có một luồng khí lạnh lẽo, giống như quanh năm không nhìn thấy mặt trời vậy, mặc dù không nhìn rõ mặt của đối phương nhưng nàng có cảm giác nam nhân này chắc chắn trông rất nhợt nhạt.
Giống như ma quỷ.
Nam nhân cũng đang nhìn nàng, trong bóng tối, không ai nhìn rõ khuôn mặt của ai chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm nhận hơi thở của đối phương.
Không biết mất bao lâu, Sở Khuynh Ca mới ngồi trên mặt đất rồi từ từ đứng dậy.
“Quốc sư?” Nàng hỏi.
Ánh mắt Phượng Cửu Khanh trầm xuống, nếu như không phải vì xung quanh quá tối thì Sở Khuynh Ca nhất định có thể nhìn thấy sự kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt ông ta.
“Ta đoán đó, xung quanh đều là mùi đàn hương, ta doán nơi đây chắc chắn là một góc của điện Khâm An.”
Sở Khuynh Ca chỉnh lại y phục trên người có vẻ là nàng đã đoán đúng.
Nhưng tại sao quốc sư đưa nàng tới đây?
Nàng và quốc sư nước Nam Tấn chắc là đâu có quen biết nhau.
Phượng Cửu Khanh nhìn bóng dáng của nàng chằm chằm.
Lúc nãy khi mới đưa nàng tới đây chỉ nhìn thoáng qua là ông ta đã biết đây là một tiểu nha đầu vô cùng xinh đẹp.
Nhưng ông ta đã nhìn thấy quá nhiều mỹ nhân, người đẹp hơn... cũng đã từng thấy qua, cho dù có đẹp đến mấy ông ta cũng sẽ không nhìn thêm.
Nhưng hôm nay lời lẽ của tiểu nha đầu này vẫn rất bình tĩnh và khôn ngoan khi đối mặt với nguy hiểm khiến ông ta có cảm giác khác biệt.
“Ngươi không sợ sao?”
“Sợ chứ.” Sở Khuynh Ca chú ý xung quanh.
Nàng thực sự rất sợ bởi vì nàng cảm nhận được sát khí trên người Phượng Cửu Khanh.
Nếu như không có sát khí thì cho thấy bây giờ người này vẫn chưa hạ quyết tâm giết nàng nhưng ông ta có ý định này.
Nàng luôn rất nhạy cảm với nguy hiểm.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phượng Cửu Khanh.
Trong bóng tối, nàng hoàn toàn không nhìn rõ.
Đột nhiên luồng khí trên người Phượng Cửu Khanh càng trở nên lạnh lẽo.
Sở Khuynh Ca lập tức nói: “Chuyện đó, cho dù muốn giết ta thì có phải cũng nên cho ta một lý do không? Ít nhất thì cũng cho ta nhìn thấy ngươi chứ?”
“Nếu như để ngươi nhìn thấy thì ngươi nhất định phải chết.” Phượng Cửu Khanh híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng người trong màn đêm.
“Ha, không nhìn, ta cũng phải chết, kiểu gì cũng đều phải chết, sao không để bản thân chết một cách rõ ràng?”
Những lời nói này vô tình đã đâm vào trái tim Phượng Cửu Khanh.
Rất lâu rất lâu trước đây hình như cũng đã từng có người nói với ông ta như vậy, chỉ là đã quá lâu rồi.
Thực sự đã rất lâu rồi, lâu như thể đã trải qua vài kiếp luân hồi.
Phượng Cửu Khanh đột nhiên giơ tay lên, vù, những ngọn nến ở hai bên bàn thờ lập tức được thắp sáng.
Ông ta nhìn về phía Sở Khuynh Ca và trong khoảnh khắc đó ông ta thất thần.
Sở Khuynh Ca cũng đang nhìn ông ta, trong đáy mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Một nam nhân với tuổi tác bí ẩn!
Rõ ràng có thể nhìn rõ nét mặt, tướng mạo, dáng người, nhưng không thể đoán được ông ta ở độ tuổi nào!
Rõ ràng trông như đang ở độ tuổi đôi mươi, nhưng sao cảm giác đó lại thăng trầm đến vậy?
Nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp đó, làn da mịn màng nhẵn bóng, trắng trẻo và thanh tú, thậm chí còn sáng và mịn hơn cả làn da của nữ nhân! Không một nếp nhăn nào!
Còn trẻ như vậy sao lại có mang vẻ giải dầu sương gió như vậy?
Tuy nhiên, khi Phượng Cửu Khanh nhìn nàng ông ta rõ ràng đã thất thần.
Nàng không kịp suy đoán xem tại sao ông ta lại như vậy, Sở Khuynh Ca đột nhiên giơ tay lên và mấy cái kim bạc bay về phía đó.