Cố ý đúng không?
Cố ý trong lúc nửa tỉnh nửa mê nói với nàng mấy lời như thế này thì nàng có thể buông bỏ tất cả những ân oán hận thù trong quá khứ sao?
Không sao có thể buông bỏ được?
Xảo Nhi đã không còn nữa.
Cuối cùng Sở Khuynh Ca vẫn đẩy hắn ra.
Trong phòng, mấy người đang canh giữ ngoài sảnh cũng có tâm trạng phức tạp khó tả.
Thế tử gia luôn cao cao tại thượng chưa từng hèn mọn như vậy trước mặt ai.
Cũng chỉ có lúc thần chí không tỉnh táo hắn mới có thể bỏ xuống lòng tự tôn của bản thân để nói với nàng những lời yếu đuối như vậy.
Đáng tiếc, trái tim Cửu công chúa làm bằng sắt đá, trước giờ nàng chưa bao giờ biết mềm lòng là gì.
“Nữ nhân đáng chết...”
Giọng nói của Phong Ly Dạ dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Khuynh Ca cho hắn dùng thuốc, tối nay chắc hắn có thể ngủ một giấc yên ổn.
Trước khi đi, Sở Khuynh Ca nhìn Phong Tứ rồi nói một cách nghiêm túc: “Trong vòng ba ngày tuyệt đối không được động thủ nếu không ta thực sự không cứu nổi, nếu động thủ thì cũng đừng đến tìm ta.”
“Cho dù động thủ rồi thì vẫn sẽ đến tìm công chúa.” Phong Tứ gật đầu nói.
Sở Khuynh Ca thực sự rất muốn đá hắn ta một cái: “Đừng tìm ta! Tìm ta cũng mặc kệ!”
Cái tên Phong Tứ đầu đất này, không biết linh hoạt chút sao?
Chẳng lẽ Thế tử gia muốn động thủ hắn ta không thể ngăn lại sao? Muốn nhìn thấy Thế tử gia nhà bọn họ xảy ra chuyện sao?
Đương nhiên Phong Tứ không muốn, hắn ta nói nhỏ: “Ta sẽ cố gắng ngăn cản nhưng không chắc là... có làm được không, nếu như công chúa có thể ở lại bên cạnh Thế tử gia thì Thế tử gia tự khắc sẽ nghe lời công chúa.”
“Bổn công chúa rất bận, ai có thời gian ở lại bên cạnh hắn?” Sở Khuynh Ca hừ một tiếng.
“Công chúa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, mong ngày mai công chúa đến đây đích thân chăm sóc Thế tử gia.”
“Ta không...”
“Phong Tảo, tiễn công chúa trở về, hầu hạ cho cẩn thận.” Phong Tứ ngắt lời nàng.
Phong Tảo vội vàng nói: “Được.”
Hắn ta dẫn Sở Khuynh Ca ra ngoài: “Công chúa, sáng ngày mai ta đến đón người.”
“Ta nói rồi, ta không đến.”
Nhưng Phong Tảo chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Cuối cùng tình hình của Thế tử gia đã ổn định, mọi người cũng cảm thấy an tâm.
Còn sáng ngày mai nhất định phải mời công chúa đến.
Giống như lời Phong Tứ nói Thế tử gia chr nghe lời công chúa, ai khuyên cũng không được.
Lúc Sở Khuynh Ca trở về đã quá nửa đêm, nàng nhìn Lam Vũ nói: “Chắc sáng ngày mai ta không có thời gian ra ngoài, ngươi cầm bản thiết kế này tiếp tục đi tìm thợ thủ công đi.”
Lam Vũ sững sờ suýt nữa thì bật cười.
Công chúa miệng nói ngày mai nhất định sẽ không đến chăm sóc Thế tử gia nhưng vừa trở về đã giao việc cho hắn, ngày mai nàng không ra ngoài.
Không ra ngoài chẳng phải là đi canh chừng Thế tử gia sao?
Mạnh miệng nhưng mềm lòng, đó chính là công chúa nhà bọn họ!
“Ngươi cảm thấy buồn cười sao?” Vẻ mặt Sở Khuynh Ca trầm xuống.
“Không, không, công chúa, sáng mai ta phải ra ngoài nên giờ phải đi nghỉ ngơi nếu không ngày mai sẽ không có tinh thần.”
Lam Vũ thẳng lưng chắp tay rồi quay người đi.
Chẳng mấy chốc đã đi mất tăm.
Mục Uyên không nói gì rồi cũng rời đi với tâm trạng phức tạp khó hiểu.
Thất Xảo ngáp một cái rồi nhìn Sở Khuynh Ca: “Đêm nay ta lại vì người mà đắc tội với tiểu điện hạ gì đó, sau này nàng ta tìm ta gây sự, người phải tăng tiền công cho ta.”
“Cút đi.” Suốt ngày chỉ biết đến tiền!
Thất Xảo thực sự đã cút rồi.
Sở Khuynh Ca đóng cửa phòng lại vươn vai.
Nàng nhìn viên dạ minh châu trên bàn tâm trạng nàng vẫn phức tạp khó tả như vậy.
Trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên khuôn mặt đó câu nói đó: Nữ nhân đáng chết, ta rất nhớ nàng.
Nhớ gì mà nhớ, quả thực là giống như hài tử vậy! Thật ấu trĩ!
Nhưng một Phong Ly Dạ như vậy lại khiến nàng trằn trọc cả một đêm.
Bỏ viên dạ minh châu vào hộp đóng lại, căn phòng bỗng chốc chìm vào bóng tối.
Sở Khuynh Ca đang định lên giường đi ngủ nhưng không ngờ có một cơn gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi tới từ sau lưng...