Nàng chỉ liếc nhìn hắn, biết ý thức của hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nên nàng mặc kệ, chỉ coi như hắn đang mộng du.
Nhưng Sở Khuynh Ca không ngờ rằng Phong Ly Dạ đột nhiên nheo mắt lại, ánh mắt trở nên trầm lặng rồi hắn dùng toàn bộ sức lực đẩy nàng ngã xuống.
“Nếu còn dám giả làm nàng ấy nữa ta sẽ giết ngươi!” Hắn nghiến răng, chống người lên rồi ngồi dậy.
Sở Khuynh Ca bị hắn ta đẩy ngã đập mạnh xuống đất.
Đau, đau đến mức nàng phải nghiến răng chịu đựng.
“Công chúa!” Mục Uyên đau lòng muốn đi đến.
Lam Vũ ngăn hắn ta lại: “Không... không thể làm phiền!”
Công chúa đã nói lúc nàng cứu người tuyệt đối không được làm phiền.
Nhưng bây giờ Khuynh Ca lại hi vọng bọn họ đến làm phiền mình vì thực sự rất đau.
Nàng cắn môi khó khăn lắm mới đứng dậy được nhưng thoáng thấy Phong Ly Dạ vẫn đang nhìn mình chằm chằm định ra tay.
Nàng vội vàng nói: “Đồ điên! Nếu ngươi dám đẩy ta lần nữa ta sẽ không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa!”
Đẩy nàng mạnh như thế, nếu như không phải thân thể nàng nhanh nhẹn phản ứng kịp thời dùng hai tay chống xuống đất thì chắc chắn mặt nàng sẽ tiếp đất.
Không chỉ ngã sấp mặt mà còn bị hủy dung trong giây lát.
Chữa bệnh cho Ly thế tử quá nguy hiểm!
Phong Ly Dạ sửng sốt một lát rồi liếc nhìn nàng, ánh mắt hắn vẫn đờ đẫn như cũ.
Nàng hình như... là thật, chỉ có nữ nhân chết tiệt mới vô lễ với hắn như vậy.
Người dịu dàng lúc nãy chắc chắn là giả, là người mà Sở Vi Vân giả dạng...
Sở Khuynh Ca đứng lên rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u ám của hắn, tức giận nói: “Đừng có đẩy ta nữa!”
Tay đang chống trên giường của Phong Ly Dạ khẽ run lên, trong lòng vừa lo lắng, vết máu trên khóe miệng lại chảy xuống.
Hắn vẫn đang nôn ra máu, nôn rất lâu rồi thực ra nàng rất lo lắng, mất máu quá nhiều sẽ chết.
“Nữ nhân đáng chết?” Giọng Phong Ly Dạ khàn khàn, hắn nhìn chằm chằm cô nương đang tiến về phía mình nhưng vẫn mang tâm thế đề phòng như cũ.
“Không phải ta thì có thể là ai? Sở Vi Vân? Nàng ta mà biết cách trị bệnh mới lạ đấy!”
Sở Khuynh Ca bực dọc trừng mắt nhìn hắn, nàng rất tức giận.
Cuối cùng Phong Ly Dạ cũng tin bây giờ người đang ở trước mặt hắn thực sự là nàng.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, tay hắn mềm nhũn, toàn thân vô lực yếu ớt ngã xuống.
“Nữ nhân đáng chết...”
“Đừng có gọi ta.” Lúc nãy vai bị đụng vào bây giờ vẫn còn đau chết đi được, nếu như không phải vì thấy hắn bị thương thành như vậy thì nằng chẳng thèm đoái hoài đến hắn.
Phong Ly Dạ không nói nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Sau khi bình tĩnh lại đột nhiên hắn cảm thấy bên trong cơ thể dường như có một ngọn lửa đang lặng lẽ cuộn trào.
“Đừng có nghĩ bậy bạ, hơi thở của ngươi thành ra như vậy rồi có thể sống đã chẳng dễ dàng gì, đừng có nghĩ lung tung.”
Thực ra nàng biết dược tính trong cơ thể hắn vẫn chưa được loại bỏ hết.
Nhìn thấy nữ nhân có suy nghĩ không đứng đắn là chuyện bình thường.
Muốn trách thì chỉ có thể trách nữ nhân không biết xấu hổ Sở Vi Vân, rõ ràng biết hắn đã bị thương đến mức này còn hạ thuốc hắn.
Chê mệnh hắn quá dài sao?
Nếu như cưới loại nữ nhân này về thì hắn ta có mười cái mạng cũng không đủ cho cô ta hại!
“Nữ nhân đáng chết...” Phong Ly Dạ cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, khi nàng ngồi lại vào mép giường bắt đầu giúp hắn giải độc, hắn giơ tay lên rồi từ từ nắm lấy tay nàng.
Lúc Sở Khuynh Ca muốn lạnh nhạt đẩu tay hắn ra thì hắn mở miệng nói bằng giọng khàn khàn: “Đừng... rơi xa ta nữa.”
Nàng sững sờ, năm ngón tay vô thức siết chặt.
Vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trái tim một khi không kiềm chế sẽ lại rối bời.
“Đừng rời xa ta.”
Năm ngón tay của Phong Ly Dạ siết chặt, nắm chặt lấy tay nàng: “Nữ nhân đáng chết... ta rất nhớ nàng.”