Đêm đó, Sở Khuynh Ca đã động tay động chân trong rượu của Phong Ly Dạ, khiến cho hai người họ thật sự ở bên nhau.
Dạ ca ca đã sống nhiều năm ở sa trường chinh chiến, huynh ấy căn bản không có ý định tiếp xúc nhiều với con gái.
Thậm chí, huynh ấy cũng không để bất cứ cô nương nào có cơ hội tới gần!
Hắn chỉ thật sự không hiểu, chỉ bị một mình Sở Khuynh Ca mê hoặc!
Nếu hắn đã nếm qua vị ngon của những người khác, thì hắn vẫn còn nghĩ về người đàn bà ti tiện đó sao?
"Dạ ca ca, muội thật sự có thể, muội có thể tốt hơn cô ta, muội có thể khiến cho huynh vui hơn, thoải mái hơn."
Sở Vi Vân cởi bỏ y phục của nàng ta, từ từ tiến lại gần hắn.
"Dạ ca ca, hãy cho muội một cơ hội, muội nhất định có thể khiến huynh vui sướng."
"Ngươi...không biết liêm sĩ!" Phong Ly Dạ nắm chặt tay, đấm vào bàn một đấm.
Chỉ là không nghĩ tới, sức lực đấm ra lại yếu như vậy, đến cả cái bàn cũng không bể!
"Dạ ca ca! Tại sao huynh lại ngoan cố như vậy!"
Sở Vi Vân có chút lo lắng, Phong Tảo đi tìm ả ti tiện kia, không biết khi nào sẽ trở về.
Nàng ta nhất định phải cùng Dạ ca ca nên phu thê!
Nếu không, kẻ xấu như Phong Tảo, nhất định sẽ ngăn bọn họ lại!
"Dạ ca ca, hãy cho muội một cơ hội, muội chỉ muốn hầu hạ huynh thật tốt!"
"Da ca ca, muội là con gái của Nam Tinh, muội là con gái của ân nhân của Phong gia các huynh! Muội với huynh đến với nhau, mọi người đều vui, sự kết hợp của chúng ta là đạo lý hiển nhiên!"
"Huống chi, huynh chỉ cùng với Sở Khuynh Ca, liền cảm thấy nàng ta là tốt nhất trên đời này, nếu huynh cùng với muội, huynh nhất định sẽ...á!"
Hắn vậy mà vẫn còn sức lực đẩy nàng ta ra.
Sở Vi Vân không một chút phòng bị, bị đẩy một cái loạng choạng, ngã xuống đất.
Đau! Đau chết mất!
Giương mắt nhìn lên, thấy hắn đang vận công, chống lại hiệu lực của thuốc!
Sở Vi Vân hoảng sợ: "Dạ ca ca, huynh đã bị nội thương nặng, không thể vận công! Huynh sẽ làm bản thân bị thương!"
Phong Ly Dạ không để ý đến nàng ta, dùng tất cả ý niệm tập trung ở đan điền, chân khí mạnh mẽ đang ngưng tụ lại.
Hắn duỗi ngón tay thon dài, dùng nội lực của chính bản thân cắt đứt đầu ngón tay, máu tươi chảy ra đều là thuốc vừa mới uống.
Không biết nội lực của hắn thâm sâu đến mức nào!
Đã bị thương nặng đến mức này, còn có thể vận công đẩy thuốc ra!
Sở Vi Vân làm sao có thể để hắn thành công? Đây là cơ hội duy nhất của nàng ta rồi!
Hiện giờ không chỉ có ả ti tiện Sở Khuynh Ca đang tranh với nàng ta, đến cả Nam Dương cũng đang thèm muốn có được Dạ ca ca của nàng ta.
Nàng ta yêu người nam nhân này, yêu tận mười mấy năm rồi, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện vẫn luôn yêu hắn!
Nàng ta nhất định không để ai cướp đi hắn!
Sở Vi Vân đứng dậy, xé bỏ quần áo trên người, tháo bỏ trâm cài tóc trên đầu, xông đến hướng hắn.
"Dạ ca ca, muội không cho phép huynh ép thuốc ra ngoài!"
Chỉ cần làm xáo trộn chân khí của hắn, khiến hắn không có sức lực ngưng tụ chân khí, hắn sẽ không thể thành công!
"Huynh là của muội, Dạ ca ca! Muội tuyệt đối sẽ không để kẻ nào cướp huynh đi!"
Nàng ta giơ cao trâm cài tóc, dùng lực đâm xuống bả vai Phong Ly Dạ.
Nhưng lúc này cửa phòng ầm một tiếng, Phong Tảo xông vào.
Nhìn thấy Sở Vi Vân muốn đâm Phong Ly Dạ, Phong Tảo lo lắng hét lên: "Quận chúa! Đừng!"
Nàng ta sẽ làm bị thương thế tử gia! Nàng ta sẽ làm thế tử gia trọng thương!
Một tiếng rầm, Phong Tảo không kịp nghĩ nhiều, xuất ra một chưởng!
Hắn chỉ muốn ngăn cản Sở Vi Vân, mà hắn đã quên, một chưởng này cũng sẽ làm bị thương đến thế tử gia!
Sở Vi Vân bị một chưởng của hắn đánh bay ra, trâm cài rớt xuống đất, nàng ta ngã một cái thật mạnh.
Miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đau!
Nàng ta cố gắng gượng dậy, không ngờ khí huyết quay cuồng, hai mắt trợn lên, ngất đi.