"Dạ ca ca, ta thật sự biết sai rồi, xin chàng tha thứ cho ta."
Cái chén trong tay Sở Vi Vân vẫn như cũ đưa tới trước mặt Phong Ly Dạ.
Vẻ mặt nàng ta đầy sự thành khẩn: "Dạ ca ca, chàng có biết, vừa mới đến ở một hoàn toàn xa lạ như thế này, còn phải ở cùng với một tên địch mạnh mẽ, trong lòng ta sợ hãi, cũng là chuyện thường tình mà thôi."
Phong Ly Dạ vẫn không nói lời nào.
Có đôi khi lòng hắn rất cứng rắn, nhưng mà Sở Vi Vân biết, đối với mình, ít nhất là hắn vẫn có chút mềm lòng.
Dù sao, nàng chính là nữ nhân cả Nam Tinh mà!
"Dạ ca ca, ta thật sự biết sai rồi, ta không nên nhu nhược như thế, đó là vì để mặt mũi cho nương của ta."
Nương của nàng ta.
Mỗi lần nhắc đến Nam Tinh, là sự lạnh lẽo trong lòng Phong Ly Dạ, sẽ dịu đi đôi chút.
Nam Tinh, chung quy lại cũng là ân nhân của cả gia đình hắn.
Không có Nam Tinh, cũng không có Phong gia bọn họ.
Hắn nhận lấy chén nước trà kia, uống một hơi hết sạch.
Đáy mắt của Sở Vi Vân ngay lập tức hiện lên một tia xao động, nhưng nàng ta cẩn thận từng li từng tí mà cất giấu, không hề để cho hắn phát hiện ra.
Đơn giản là, mắt của Phong Ly Dạ cũng không hề nhìn nàng ta.
"Nữ hoàng bệ hạ cho chàng ở tại điện Dục Dương của Nam Dương, thứ nhất có thể từ từ bịt miệng mọi người lại, để tạo cho dân chúng một ấn tượng tốt về hoàng thất, thứ hai..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong, thì bỗng nhiên cau mày.
Sắc mặt, dần dần có chút thay đổi.
Sở Vi Vân dường như không hề nhìn thấy sự khác thường của hắn, lại rót một chén trà khác, đưa đến trước mặt hắn.
"Dạ ca ca, có uống nữa không?"
Ánh mắt của nàng ta dịu dàng như nước, giọng nói cũng mềm mại giống như là có thể nhỏ ra nước vậy.
"Dạ ca ca, chàng không khát sao? Có muốn uống một chút nữa hay không?"
Giọng nói dần trở nên mờ nhạt, chầm chậm, biến thành một giọng điệu khác.
"Thế tử gia... Ly Dạ, muốn uống chút nữa không?"
"Nữ nhân chết tiệt!" Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy người đứng ở trước mặt mình, là cái người nữ nhân mà suốt ngày khiến hắn tức giận kia!
Nhưng hiện tại khuôn mặt nàng đầy ý cười, cặp mắt to đầy nước kia thậm chí còn khẽ chớp chớp nhìn hắn.
nàng không hề đối chọi gay gắt với hắn, không hề nói lời châm chọc với hắn, mà là, nhìn hắn, cười thật tươi, thật đẹp.
Nữ nhân chết tiệt kia vậy mà lại cười với hắn...
Trong lòng Phong Ly Dạ khẽ rung động, vươn tay ra.
"Dạ ca ca." Sở Vi Vân vui mừng khôn xiết, lập tức vươn tay, muốn nắm chắc hắn lại ở chung một chỗ.
Nhưng khi tay của Phong Ly Dạ sắp đụng tới nàng ta, bỗng nhiên thu lại.
Không có khả năng, nữ nhân chết tiệt kia không thể nào lại cười với hắn, nàng rất chán ghét hắn!
Nàng làm sao có thể nguyện ý cười với hắn?
Không thể nào...
Hắn siết chặt lòng bàn tay, ý thức dần dần rõ ràng.
Khuôn mặt trước mắt, cũng từ từ ngẩng lên, nhưng khuôn mặt tuyệt tục vô song, lại biến thành khuôn mặt son phấn lòe loẹt.
Sở Vi Vân!
Phong Ly Dạ đứng mạnh dậy, cả giận nói: "Ngươi..."
Nhưng hắn vừa mới đứng dậy, thì ngay lập tức cảm thấy choáng váng, cơ thể cao lớn khẽ lắc lư.
Nước trà, có vấn đề!
Nàng ta dám!
"Dạ ca ca, ta không cố ý."
Sở Vi Vân ngay lập tức đi tới, muốn đến dìu hắn, lại bị hắn đẩy ra.
Sở Vi Vân cũng không nôn nóng, hiện tại chẳng qua là thuốc chưa phát huy hoàn tác dụng mà thôi.
Một lúc nữa, đợi đến khi hắn không thể kiểm soát được, hắn không chỉ không đẩy nàng ra, còn có thể ôm nàng thật chặt.
Nàng tựa vào bên cạnh bàn, thong thả ung dung, cởi nút thắt áo của mình.
"Dạ ca ca, ta biết rõ đêm tân hôn của chàng và con tiện nhân kia, là do con tiện nhân kia đánh thuốc chàng."
Nhưng nàng ta làm sao cũng không nghĩ đến, sau khi ở chung một đêm với Sở Khuynh Ca, Dạ Ca Ca vậy mà lại thật sự yêu con tiện nhân kia!
"Dạ ca ca, chàng chẳng qua là chưa nếm qua ta mà thôi, nên mới nghĩ rằng nữ khắp thiên hạ, chỉ có một mình nàng ta mới có thể đem lại vui sướng cho chàng! Nhưng mà Dạ ca ca, ngươi có nghĩ tới rằng, thực ra ta cũng có thể hay không?"