Sở Vi Vân bảo cung nữ lần nữa trang điểm cho nàng ta rồi tự mình xách giỏ thức ăn đến gõ cửa phòng Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ chưa đi nghỉ, vẫn còn đang đọc binh thư.
“Dạ ca ca, lần này chàng nhất định phải giúp ta, nếu không, ta sẽ sống không nổi trong hoàng cung này.”
Sau khi tống cổ hết cung nữ, Sở Vi Vân lập tức khóa cửa phòng lại, bưng đồ ăn đến trước mặt Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ thoáng cau mày, rõ ràng là không vui: “Có gì muốn nói thì ngồi xuống rồi nói.”
“Dạ ca ca, ta thật sự sắp bị ức hiếp muốn chết luôn rồi!”
Còn lâu Sở Vi Vân mới định ngồi xuống, ngồi xuống làm sao còn thân mật với hắn được?
Nhưng nàng ta cũng không làm càn quá đáng, sau khi đi đến bên cạnh bàn thì lấy đồ ở trong giỏ thức ra đặt lên.
Cuộc nói chuyện vừa chuyển hướng, nàng ta dịu dàng nói: “Đây là trà hương ta xin được ở nơi của bệ hạ, Dạ ca ca, ta biết chàng thích uống trà, ở Sở quốc không uống được loại trà này, chàng nếm thử đi.”
Nước trà rõ ràng là vừa mới pha, nhờ quãng đường theo nàng ta đến đây mà trà ấm vừa phải.
Trà rót ra chén, hương trà lan tỏa xung quanh, quả nhiên là trà ngon!
Tuy rằng Phong Ly Dạ không thích nàng ta, nhưng hắn không cưỡng lại được trà ngon.
Sở Vi Vân nâng chén trà đưa đến trước mặt hắn, ánh mắt hắn hơi tối lại: “Đặt xuống là được.”
Sở Vi Vân cũng không làm khó, lập tức đặt chén trà trước mặt hắn.
Quả nhiên hắn tự mình bưng lên, nhấp lấy một ngụm.
Trà vào miệng có chút đắng chát, giống như tâm trạng lúc này.
Nhưng khi trà chảy xuống cổ họng thì môi răng lại lưu luyến mùi hương.
Mùi hương một đường vào tim vào phổi, trả về vị ngọt vô cùng tận.
Trà này quả thật là trà ngon!
Phong Ly Dạ lại nếm thêm hai ngụm, Sở Vi Vân lại lập tức rót cho hắn một chén.
Thừa dịp hắn gặp được trà ngon nên kiên nhẫn hơn một chút, Sở Vi Vân lập tức khóc lóc kể lể rằng: “Dạ ca ca, lần này chàng thật sự phải giúp ta, nếu không, ta sẽ bị trưởng công chúa Nam Dương hại chết mất.”
“Không được nói bậy.” Ánh mắt Phong Ly Dạ thâm trầm.
Nhắc đến trưởng công chúa, đáy mắt hắn không khỏi xẹt qua một tia chán ghét.
Sở Vi Vân biết, hôm nay trưởng công chúa đã khiến cho hắn khó xử, nàng ta đều đã hỏi thăm rõ ràng rồi.
Hiện tại hiển nhiên là Dạ ca ca chán ghét Nam Dương đến tận cùng.
Nàng ta lại lập tức nói: “Là thật, sau khi ta chuyển vào điện Dục Dương của nàng ta, nơi nào nàng ta cũng nhắm vào ta, lúc nào cũng chèn ép ta!”
“Dạ ca ca, hiện giờ ta ở điện Dục Dương thật sự là một bước khó đi, điều ta sợ nhất chính là, lỡ như nàng ta hạ quyết tâm đầu độc ta…”
“Cho dù Nam Dương có không thích muội hơn nữa, cũng sẽ không làm loại chuyện phá hỏng thanh danh bản thân thế này.”
Ở chỗ của mình đầu độc tiểu điện hạ sắp phải cạnh tranh với mình vị trí Thái Tử, làm sao nàng ta rửa sạch được tội danh này?
Nam Dương không chỉ sẽ không hại chết Sở Vi Vân, ngược lại, nàng ta sẽ còn bảo vệ Sở Vi Vân.
Lời này của Sở Vi Vân khiến Phong Ly Dạ phiền chán một hồi, ngay cả trà nàng ta mang đến cũng bất chợt nhạt nhẽo.
Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ
“Muội cứ việc yên tâm ở lại điện Dục Dương, nàng ta sẽ không làm gì muội hết.” Hắn nói chuyện lạnh nhat, rõ ràng có ý đuổi khách.
Sở Vi Vân nhận ra hắn không vui.
Lại rót cho hắn một chén trà, nàng ta thận trọng thăm dò: “Dạ ca ca, ta chỉ là… cảm thấy không an toàn lắm, ta muốn… Ta muốn dọn đến điện Vĩnh An…”
Nàng ta còn chưa nói xong đã bị Phong Ly Dạ mặt mày sa sầm cắt ngang: “Điện Vĩnh An là nơi cho khách ở, muội thân là tiểu điện hạ của Nam Tấn, khắc phải có chỗ muội nên ở.”
“Ta biết rồi! Dạ ca ca, ta… Ta không nói nữa được không, chàng đừng tức giận.”
Nàng ta đưa trà đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta biết sai rồi, Dạ ca ca, uống chén trà này rồi đừng tức giận nữa.”
Hắn không nói lời nào, cũng không nhận.
Ánh mắt Sở Vi Vân đáp xuống chén trà, trong lòng hơi cuống lên.
Nàng ta suy nghĩ, nhanh chóng sửa lại lời nói: “Đây là lời xin lỗi chân thành của ta, Dạ ca ca, uống hết chén này ta trở về nghỉ ngơi ngay, không quấy rầy chàng nữa, chàng tha thứ cho ta nhé.”