Sở Vi Vân đi rồi.
Sau khi sửa sang lại dáng vẻ của bản thân, nàng ta lập tức rời khỏi điện Vĩnh An.
Tối nay nàng ta muốn tìm Phong Ly Dạ, nhưng bây giờ, thứ mà bản thân mang đến đã bị đánh rơi, trang điểm cũng không còn, làm sao gặp Dạ ca ca của nàng ta đây?
Trước hết phải quay về, trang điểm một lần nữa, lại mang điểm tâm nước trà, mới có thể xuất hiện trước mặt Dạ ca ca.
Thất Xảo nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, nhíu mày: "Ta thật sự giống cung nữ trước kia của người như vậy?"
"Rất giống." Nếu không vừa rồi Sở Vi Vân cũng sẽ không bị nàng ta dọa thành như vậy.
Thất Xảo thở ra một hơi, đây có tính là sống dưới cái bóng của người khác không?
Nhưng mà, nàng ta trời sinh lạc quan, tới nơi này chỉ để kiếm chút tiền, giúp đỡ cho cuộc sống của bọn nhỏ.
Giống hay không giống ai, không hề quan trọng.
"Cửu công chúa." Nàng ta quay đầu lại nhìn Sở Khuynh Ca, vẻ mặt thận trọng: "Ta làm cung nữ của người, rất nguy hiểm."
"Muốn tăng tiền lương?"
"Tiền lương?" Là thứ gì?
"Được, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo sẽ không để bản thân bị mấy thứ này làm bị thương, mỗi tháng ta sẽ cho ngươi thêm mười lượng bạc."
"Thật sao?" Vốn là cho nàng ta mười lượng, bây giờ thêm mười lượng nữa, một tháng tổng cộng có hai mươi lượng!
Hai mươi lạng, cũng đủ mua cho bọn trẻ mấy chục bộ xiêm y vải thô!
Vậy thì quá tốt rồi!
"Được! Ta cam đoạn, nhất định sẽ không để bọn họ làm bị thương đến ta!"
Một đám tạp chủng thôi mà!
"Hoàng cung này nhiều cao thủ như vậy, không đơn giản như ngươi nghĩ." Sở Khuynh Ca nhắc nhở.
Thất Xảo nhún vai, không cho là đúng: "Đánh không lại ta có thể chạy, làm gì phải ở lại để bị đánh? Công lực chạy trốn của ta tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của người!"
"Đã thấy qua rồi!" Trời còn chưa sáng, mất chừng hai canh giờ mới tìm được nàng ta.
Nhưng mà, đêm nay Sở Khuynh Ca coi như là được mở rộng tầm mắt.
Thất Xảo không chỉ có thân thủ tốt, khinh công cũng rất giỏi, hơn nữa còn làm việc nhanh nhẹn, ngoại trừ có chút quật cường, tính cách thật ra cũng rất tốt.
Đánh không lại thì chạy, cũng tốt.
"Xảo Nhi!" Phong Tảo bưng thứ gì đó, bước nhanh tới.
Thất Xảo tối sầm mặt, lập tức xoay người, chạy về hướng phòng của mình.
Đi nhanh như vậy, lại làm cho Khuynh Ca chứng kiến được công lực chạy trốn của nàng ta một lần nữa.
Phong Tảo vừa mới đến, nàng ta đã đóng sầm cửa phòng, còn khóa ở bên trong.
Phong Tảo nhìn khay điểm tâm trong tay mình, có chút rầu rĩ.
Trốn hắn, giống như là trốn yêu ma quỷ quái vậy!
"Nàng không phải là Xảo Nhi." Khuynh Ca thở dài.
Việc đó, phải sớm nói rõ ràng với Phong Tảo.
Xảo Nhi thật sự đã mất rồi, người trước mắt này, là Thất Xảo.
"Ta biết." Phong Tảo cười yếu ớt, nụ cười vẫn có chút chua xót.
"Công chúa yên tâm, ta cũng không cầu xin điều gì quá xa xỉ, chẳng qua là muốn nhìn nàng nhiều một chút, giống như là..."
Giống như là, nhìn thấy Xảo Nhi vẫn còn sống, như quay trở lại trước mặt mình.
Như vậy là đủ rồi.
"Ta không có ý nghĩ gì không an phận đối với nàng, thật sự, chỉ muốn chăm sóc nàng, nhìn thấy nàng."
Nhìn thấy nàng cười, giống như đang nhìn Xảo Nhi cười.
Nhìn thấy nàng tức giận, cũng như đang nhìn bộ dạng bĩu môi tức giận của Xảo Nhi.
Nhìn thấy nàng, mới cảm thấy Xảo Nhi vẫn còn sống như trước, sống bên cạnh mọi người.
Không phải nhất định muốn có được, thậm chí, hắn không muốn đi đoạt lấy, bởi vì nàng không phải là Xảo Nhi thật sự.
Nhưng mà nhất định muốn nhìn thấy, ít nhất, nhìn thấy nàng bình yên vô sự, vẫn sống tốt.
"Coi như là một người bạn hoàn toàn mới đi."
Khuynh Ca cầm lấy cái khay trong tay hắn: "Mấy người chúng ta, không biết còn có thể sống bao lâu, cũng không biết còn có thể tốt được bao lâu, ít nhất lúc còn sống, làm cho bản thân vui vẻ một chút."
Phong Tảo nhìn bóng dáng nàng, thất thần một lát.
Nếu như... công chúa và thế tử gia có thể hòa hảo như lúc ban đầu, vậy không phải có thể giống như công chúa nói, sống vui vẻ một chút sao?