Không biết từ lúc nào Sở Khuynh Ca đứng trên hành lang dài, bàn tay của nàng đã sờ vào bên hông eo của mình.
Con dao găm đó luôn được đeo bên hông nàng, dao găm có thể biến thành trường kiếm, cũng mang trong mình kiếm khí.
Với sức mạnh hiện tại của nàng, chỉ cần tung ra một đường kiếm, vẫn kịp để cứu Thất Xảo.
Nhưng nàng không ngờ, ngàn vạn lần không ngờ tới! Võ công của Thất Xảo, thậm chí còn mạnh hơn so với những gì nàng tưởng tượng.
Thì ra lúc sáng Thất Xảo không tấn công, là vì nàng ta biết bản thân không thể đánh bại những người này, nhưng khi nàng ta đối mặt với thị vệ, là nàng ta có thể thể hiện sức mạnh của mình.
Chỉ mới tung ra một chưởng đã chặt đứt cả bàn tay của đối thủ, giành lại trường kiếm, soạt một tiếng, vung kiếm uy hiếp!
Mấy tên thị vệ đó lập tức cảm thấy phần ngực của mình cực kỳ đau đớn, còn chưa tiếp cận được Thất Xảo, thì bọn họ đã bị kiếm khí của Thất Xảo cắt đi một miếng thịt rồi!
Máu me đầm đìa! Đau đớn!
Đây mới chỉ tung ra một chiêu!
Thất Xảo vung tay lên, trường kiếm bay vèo một phát, cắm thẳng xuống bên cạnh bàn chân của Sở Vi Vân.
“Á!” Sở Vi Vân sợ tới nỗi giật lùi về sau vài chục bước.
Nhưng tối nay nàng ta lại không mang theo nhiều thị vệ, những thị vệ đó chiến đấu với Thất Xảo đều là vì phần thưởng, sau lưng của Sở Vi Vân hoàn toàn không có một ai.
Chân nàng ta mềm nhũn, ngã phịch xuống nền đất, nhìn Thất Xảo đang đi về phía mình, sợ tới mức lạnh toát người.
“Ngươi... ngươi đừng qua đây! Ngươi dám! Ngươi… ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngươi là ai?” Thất Xảo thật sự hỏi lại như nàng ta mong muốn, bởi vì, nàng ta là không biết thật.
“Ta là tiểu điện hạ của Nam Tấn, tương lai ta sẽ là nữ hoàng! Ta nắm trong tay ba vạn cấm vệ quân đó! Ta có ba vạn cấm vệ quân!”
Nếu như khi nàng ta nói câu này, giọng không run rẩy dữ dội như vậy, có lẽ, sự kinh khủng của câu nói này sẽ càng đáng sợ hơn!
Nhưng hiện giờ nàng ta thực sự đang rất hoảng sợ!
Sớm biết như vậy, thì tối nay nàng ta đã mang hơn trăm tên thị vệ tới rồi, nàng ta không tin, chỉ dựa vào một mình nha đầu đáng chết này, có thể đánh bại được ba vạn cấm vệ quân của nàng ta!
“Người đâu! Người đâu! Đưa cho ta...”
“Không phải là vẫn chưa trở thành nữ hoàng của Nam Tấn sao?” Phía sau lưng Thất Xảo, truyền đến một giọng nói giễu cợt.
Sở Khuynh Ca chậm rãi bước tới bên cạnh Thất Xảo, nhìn chằm chằm vào Sở Vi Vân đang ngồi dưới đất.
“Vẫn chưa trở thành nữ hoàng, mà đã ở trong cung gây chuyện như vậy, ngươi còn muốn làm nữ hoàng sao?”
“Ngươi...” Sở Vi Vân trừng mắt nhìn nàng!
Nàng ta biết ngay, tất cả mọi chuyện đều do con tiện nhân này giở trò!
Nữ nhân trước mặt này, nhất định là do con tiện nhân này cố ý tìm về, để dọa nàng ta một trận!
Nói không chừng, còn đeo cả mặt nạ da người gì đó!
“Nếu như ngươi đã biết ta sắp trở thành Thái tử điện hạ của Nam Tấn, vậy mà ngươi còn dám vô lễ với ta như vậy?”
“Ta có lễ phép hay không, chẳng lẽ bản thân ta còn không biết, ngược lại là tiểu điện hạ ngươi…”
Khuynh Ca liếc nhìn nàng ta, nhìn từ trên cao xuống: “Ngươi đối với bổn công chúa cũng rất lễ phép đấy.”
Nàng xua tay, tỏ vẻ không cần: “Miễn lễ, đứng dậy đi.”
“Ngươi!” Sở Vi Vân cũng rất muốn đứng dậy chứ! Nhưng, vừa rồi bị Xảo Nhi giả này dọa cho hoảng sợ, bây giờ tay chân đều mềm nhũn không còn sức lực, bò đi cũng bò không nổi.
“Tiểu điện hạ, mau… mau đứng lên!”
Hai cung nữ đi cùng nàng ta lập tức bò tới, vội vàng đỡ nàng ta dậy.
“Sở Khuynh Ca, ngươi…”
“Ta khuyên ngươi đừng có mà tới đây gây sự.” Khuynh Ca khinh thường nhìn nàng ta: “Bản thân đã yếu rồi còn dám tới đây gây chuyện, lẽ nào ngươi không biết, trong cung này, người muốn tranh đoạt vị trí thái tử điện hạ, không chỉ có mình ngươi à? ”
Những lời này, là đang nhắc nhở Sở Vi Vân!
Mặc dù nàng ta ghét Sở Khuynh Ca, nhưng nghe cũng rất có lý, ít nhất vẫn hiểu được.
Nam Dương nắm trong tay rất nhiều quyền lực, hiện giờ lại đang như hổ rình mồi nhìn nàng ta, bất cứ lúc nào cũng đang chờ đợi để tóm lấy điểm yếu của nàng ta.
Trước đây đã từng nói gì mà nàng ta nắm giữ binh quyền khiến dân chúng không phục, nếu như bản thân lại gây ra rắc rối gì nữa, chỉ sợ lão già đó lại muốn đi tới trước mặt bệ hạ vạch trần tội lỗi của nàng ta nữa!
Nghĩ đến điều này, cho dù Sở Vi Vân đang rất tức giận, cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận của mình xuống.
Nàng ta trừng mắt nhìn Thất Xảo, tức giận nói: “Đắc tội với bổn điện hạ, đều không có kết cục tốt đâu, ngươi cứ chờ đấy cho ta!”