“Ngươi tưởng ta có hứng thú với nữ nhân?” Khuynh Ca nhướng mày, có chút buồn cười.
Mặc dù sở thích của nàng có thể không giống với những nữ nhân bình thường, nhưng ít nhất là không lệch lạc đến mức đó.
"Ta thích nam nhân, bớt nghi ngờ giới tính của ta lại."
Thất Xảo nhìn chằm chằm vào nàng: "Thế ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Còn… Còn vừa nhìn vừa cười nữa chứ!"
Nàng ta gợn hết tóc gáy, nàng ta cảm thấy rất mất tự nhiên!
“Thấy ngươi cũng xinh, ngắm tí làm gì căng?” Khuynh Ca không quan tâm chút nào, nàng cầm chén trà, nhưng lại không uống mà chỉ cầm vuốt.
"Nói vớ vẩn gì vậy? Ta... Ta so với ngươi còn kém xa!"
Thất Xảo vẫn rất bực mình, nàng ta trừng mắt Khuynh Ca.
Bản thân rõ là một đại mỹ nhân, lại còn khen người ta xinh!
Thật lòng mà nói bản thân còn chẳng bằng một phần vạn của nàng.
Thất Xảo không bận tâm, nàng ta không để ý dung mạo mình ra sao, cô nương Nam Tấn xem trọng nhất là thực lực.
Nhưng cửu Công chúa cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta như vậy, thật sự khiến nàng ta rất khó chịu.
“Tôi không phải Xảo Nhi mà ngươi nói.” Nàng ta tức giận nói.
"Tất nhiên ta biết. Xảo Nhi của ta dịu dàng hơn ngươi nhiều, cũng không trả treo với ta giống ngươi"
"Thế ngươi còn nhìn ta nữa làm gì?"
"Phòng này chỉ có ta với ngươi. Ta không nhìn ngươi thì nhìn ai? Chẳng lẽ nhìn không khí?"
Dù đang tranh cãi nhưng Khuynh Ca không hề tức giận, ngược lại càng ầm ĩ càng vui.
Đã lâu rồi nàng không được vui vẻ như vậy.
Thất Xảo cũng lười cãi với nàng, mà dù có cãi cũng cãi không lại.
"Ta quét dọn xong rồi, ta ra ngoài được chưa?"
“Đi đi! Đi đi! Phòng ngươi ở ngay bên cạnh, đi nghỉ ngơi đi.” Khuynh Ca ngắm nãy giờ cũng đủ rồi, nàng phất tay áo.
Tuy ngắm Thất Xảo khiến tâm trạng nàng khá hơn, nhưng nàng cũng không thể ngồi không gây sự, bắt người ta ở lại làm việc mãi.
Phòng nàng được quét dọn sạch sẽ từng ngóc ngách, dù là mặt bàn hay mặt ghế cũng như có thể phát sáng.
Thất Xảo thở phào, định ra cửa nhưng đột ngột dừng bước và quay lại nhìn nàng.
“Sao?” Khuynh Ca nhướng mày: “Không nỡ xa ta à?
Thất Xảo rất muốn trừng mắt nàng, nhưng vì lợi ích của bọn trẻ, nàng ta nhịn.
"Ngươi sẽ cho tiền bọn trẻ sống qua ngày thật sao?"
"Dạy người câu cá còn hơn đem cá cho người. Ta chỉ có thể cho chúng một khoản tiền, còn sau này sống ra sao, thì phải dựa vào chính sự cố gắng của chúng".
Tuy chỗ chật hẹp đó có rất nhiều trẻ nhỏ, nhưng cũng có không ít nam nữ thanh niên trưởng thành.
Chúng có tay có chân, nên chúng có thể làm việc.
“Ý ngươi là sao?" Thất Xảo cau mày.
Khuynh Ca lật người trên ghế, tìm một tư thế thoải mái hơn để nằm, rồi liếc nhẹ nàng ta.
"Ta chuẩn bị cho người mở một hiệu thuốc. Nếu chúng đồng ý, ta sẽ ưu tiên thuê chúng."
"Đồng ý! Tụi nhóc chắc chắn sẽ đồng ý! Cái gì chúng cũng làm được, cái gì chúng cũng học được!"
Đây là lần đầu tiên Thất Xảo cười kể từ sau khi theo nàng!
Tuy cửu Công chúa tính khí thất thường, cũng không quá tốt, lại còn thường xuyên trêu chọc, bắt nạt nàng ta. Nhưng, Thất Xảo rất đồng tình với những gì nàng nói.
Dạy người câu cá còn hơn đem cá cho người, nếu cho tiền, trước sau gì cũng tiêu hết.
Nhưng nếu cho họ một con đường để kiếm sống, ít nhất sau này họ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để kiếm cơm mỗi ngày.
Khuynh Ca phất tay, Thất Xảo lập tức ra ngoài, tâm trạng rất tốt.
Trước khi đi, nàng ta suy nghĩ một lúc và dường như nhớ ra điều gì đó, nàng ta quay đầu và nghiêng người về phía Sở Khuynh Ca.
Nàng ta hành lễ cúi chào mà mình vừa học được.
Sau khi ra ngoài, tâm trạng Thất Xảo trở nên tốt hơn rất nhiều, trước khi trở về phòng, nàng ta đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong viện: "Ma! Có ma!"