Nàng ta không phải Xảo Nhi.
Một người đã chết, không thể có chuyện khởi tử hoàn sinh.
Đây không thế giới huyền huyễn.
Nàng ta tên Thất Xảo.
Vừa thoát khỏi khu ổ chuột, không ngờ đám người bị nàng ta cắt đuôi giờ lại tìm ra nàng!
Nhìn bốn người đứng ở bốn góc, chặn đứt đường lui của mình, sắc mặt Thất Xảo trầm xuống, nàng ta nắm chặt nắm nấm.
“Xảo Nhi!” Phong Tảo tiến lên trước hai bước.
Thất Xảo vung nắm đấm về phía hắn: "Đừng tới đây! Ngươi còn dám vô lễ với ta, có tin ta... Giết ngươi!"
Tên nam nhân chết tiệt này, có phải cướp đồ của hắn đâu, bám theo nàng mãi làm gì?
"Xảo Nhi, ta là Phong Tảo đây, nàng đã đồng ý gả cho ta rồi mà, nàng quên rồi sao?"
"Ngươi nói nhảm nhí gì đó? Cút đi!"
Phong Tảo lại muốn ôm nàng ta, Thất Xảo cho hắn ta một cú đấm.
Phong Tảo chỉ có thể đứng trước mặt nàng ta, nhìn khuôn mặt hoàn toàn giống hệt Xảo Nhi của nàng ta, đầu ngón tay hắn ta run lên, trái tim cũng thét gào.
Nàng là Xảo Nhi, nàng chính là Xảo Nhi!
Nếu không, tại sao vẻ ngoài lại giống nhau đến vậy, và tại sao đến cả phong thái cũng hoàn toàn giống nhau?
Ngay cả đôi mắt cũng giống Xảo Nhi như đúc, đôi mắt đen láy tròn xoe không lẫn đi đâu!
Nàng thực sự là Xảo Nhi!
"Nàng ấy không phải Xảo Nhi."
Khuynh Ca bước tới từ phía sau Phong Tảo.
Thất Xảo lập tức lùi lại một bước.
Nếu nói nam nhân ôm nàng ta và gọi nàng ta là Xảo Nhi đã có võ công đáng sợ, thì nữ tử này, bất kể là võ công thế nào, về mặt khí thế càng khiến người ta e dè sợ hãi.
Khuynh Ca tiến thêm một bước, Thất Xảo lập tức lùi lại hai bước.
Khuynh Ca chỉ nhìn nàng ta, ánh mắt không chút cảm xúc: "Bọn ta không có ác ý, nhưng ngươi trộm đồ của ta chính là sự thật."
“Con mắt nào của ngươi thấy ta trộm đồ của ngươi?" Thất Xảo lập tức phủ nhận.
“Không phải à?” Thường khi gặp phải những tình huống thế này, Khuynh Ca đã bật cười và chế nhạo.
Nhưng hôm nay, nàng lại không cười.
Quá mệt để cười.
Nàng ta không phải Xảo Nhi, nhưng nàng ta thật sự rất giống Xảo Nhi.
Thật sự rất giống.
Khuynh Ca thản nhiên nói: "Có tin ta tới chỗ ngươi vừa đến để lấy lại đồ không?"
“Ngươi dám!” Thất Xảo đang định lùi lại, thì đột nhiên dừng bước.
Nàng ta bước nhanh về phía trước, lần này, nàng không sợ nữa!
"Ngươi dám! Ta giết ngươi!"
"Ha, vì vài tên nhóc, có đáng để ngươi liều mạng?"
Thất Xảo không nói, chỉ hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
Khuynh Ca cũng không nói, ánh mắt nàng chăm chú vào khuôn mặt của Thất Xảo, soi xét mọi biểu cảm trên gương mặt nàng ta.
Phẫn nộ, nhưng lại bất an.
Trong lòng nàng ta đang hoảng sợ...
“Thực ra, ta cũng chẳng quan tâm vài đồng bạc lẻ kia.” Khuynh Ca nói.
Thất Xảo nhìn chằm chằm vào nàng: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Cuối cùng nàng cũng mỉm cười: "Ta thích người thẳng thắn. Ta... thiếu một cung nữ hầu hạ."
…
Thất Xảo và Xảo Nhi quả thật hoàn toàn giống nhau.
Nàng ta không thông minh, nên tất nhiên không hiểu cái gọi là quy tắc.
Tuy nhiên, nàng ta rất siêng năng, biết chịu thương chịu khó, khả năng làm nên chuyện chắc chắn không kém gì Xảo Nhi.
Quan trọng nhất là nàng ta biết võ công, thể lực dồi dào, vượt hẳn Xảo Nhi.
Với nàng nay là đêm thoải mái nhất, kể từ khi Xảo Nhi ra đi.
Thất Xảo lấy nước tắm, chuẩn bị y phục cho nàng.
Thực ra, Khuynh Ca không nhất thiết phải cần ai đó hầu hạ, nhưng có người sai vặt thì vẫn tốt hơn.
Vậy nên, sau khi tắm và thay đồ, nàng nằm nghiêng trên ghế và nhìn chằm chằm vào Thất Xảo, nhìn đến mê mẩn.
Thất Xảo cảm thấy rất khó chịu.
Cửu Công chúa nhìn chằm chằm vào mình thế là có ý gì?
Sau khi bị nàng nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng Thất Xảo cũng không chịu nổi mà lên tiếng: "Ta không có hứng thú với ngươi, nếu còn vậy nữa, ta sẽ rời đi!"