Sở Khuynh Ca ngã lên đùi của Phong Ly Dạ.
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy eo mình bị siết chặt lại, bị hắn kéo qua trong tư thế vô cùng khó coi! Nàng thực sự đã ngồi trên đùi hắn và dán chặt lấy dáng vẻ cao lớn ấy!
Ở nơi đông người, trước mặt biết bao nhiêu người!
Mặc dù y phục trên người hai bọn họ vẫn chỉnh tề, nhưng tư thế ngồi này quá mập mờ và quá khó coi! Khuôn mặt Khuynh Ca ngay lập tức đỏ bừng, hai tay nàng đặt trên ngực hắn, dùng sức để cố gắng đẩy ra. Giọng nói châm chọc của Phong Ly Dạ buông xuống một cách thản nhiên: "Vừa rồi không phải bảo ta trở về nằm dưới thân nàng để hầu hạ sao?"
Vừa rồi phóng đãng và hung dữ như vậy? Bây giờ đi đâu rồi? Ánh mắt Sở Khuynh Ca trùng xuống và trở nên tức giận. Sau khi cứu hắn, hắn còn dám giận nàng? Hắn bị điên sao?
"Thì ra Thế tử gia muốn bị Trưởng công chúa khiêng về ném lên giường, lột sạch y phục để chơi đùa? Sao không nói cho ta biết sớm hơn?"
Nàng giễu cợt: "Vừa rồi nôn ra máu trước mặt ta, ta còn tưởng rằng muốn cầu cứu. Xem ra là ta tự mình đa tình rồi!"
"Nực cười! Bản thế tử cần cầu cứu ai chứ?" Nôn ra một chút máu thì làm sao? Một chút máu cũng không thể chết người! Cùng lắm là liều chết đến cùng với Nam Dương!
Sở Khuynh Ca muốn nói lại hắn, nhưng Phong Tảo ở bên cạnh hắn đã vội vàng giậm chân, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
"Cửu công chúa... Công chúa! Thế tử gia..."
“Câm miệng!” Phong Ly Dạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta.
Nếu lại bị tức giận đến mức hô hấp hỗn loạn thì sao? Hắn cái gì cũng không có nhiều, nhưng lượng máu của hắn nhiều một cách đáng kinh ngạc. Như hắn đã nói, nôn ra một chút máu cũng không thể chết người! Sở Khuynh Ca nhìn chằm chằm vào nước da tái nhợt của hắn, còn bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Nếu nôn ra nhiều máu sẽ thực sự chết người.
Thấy hắn cố chấp như vậy, thái độ của nàng cũng dịu đi một chút: "Chỉ là những lời nói bừa trước mặt Nam Dương, tại sao chàng lại tức giận?"
"Giận nàng dám nói không dám làm!"
"..." Người này! Thật là quá nhỏ mọn mà!
"Được rồi, vừa rồi không phải vì giúp chàng sao? Ta chỉ muốn chọc giận Nam Dương thôi, không được sao?"
"Vậy là nàng thừa nhận là mình quan tâm bổn Thế tử, không thể nhìn bổn Thế tử bị Nam Dương động vào sao?"
"..." Thật là được đằng chân lên đằng đầu mà!
Sở Khuynh Ca thực sự không muốn để ý đến hắn, nhưng giữa ban ngày ban mặt hắn vẫn ôm mình như vậy trước cái nhìn chăm chú của mọi người, thật là khó coi.
Quan trọng nhất là dáng ngồi của nàng quá khó coi.
Cử động một chút mà như thể có thể mài vào từng dây thần kinh của hắn.
Ngay cả thần kinh của chính mình cũng gần như bị mài hỏng rồi.
Nàng vô cùng xấu hổ, nhưng khó chịu muốn chết vẫn phải chịu đựng coi như không hề có chuyện gì! Bằng không nhất định sẽ bị hắn giễu cợt!
"Thế tử gia cho rằng như thế nào thì chính là như vậy."
Nàng quá lười biếng để tranh luận với hắn, thật là vô nghĩa.
Sở Khuynh Ca mím môi nói: "Vây bây giờ Thế tử gia có thể thả ta ra được chưa? Ta còn có việc rất quan trọng cần phải làm."
“Quan trọng hơn chơi với ta sao?” Một Thế tử gia nào đó hừ lạnh.
“Khụ!” Phong Tảo quay mặt đi, suýt chút nữa nghẹn không kịp thở.
Lam Vũ và Mục Uyên nhìn nhau.
Lam Vũ đã nhìn thấy sự tuỳ hứng của Thế tử gia, nhưng Mục Uyên thì từ trước đến nay chưa bao giờ thấy! Thì ra chiến thần Ly Thế tử trên chiến trường khiến kẻ địch sợ khiếp vía, khi riêng tư cũng có một mặt như vậy!
Những lời này mà cũng dám nói! Sở Khuynh Ca suýt chút nữa không thể nhịn được mà trợn mắt.
Cao quý, anh tuấn, lạnh lùng đi đâu rồi? Lại bắt đầu tức giận rồi! Tức giận đến điên rồi! Nàng dùng sức đẩy mạnh một cái, lần này, cuối cùng nàng nhân lúc hắn bị đẩy dẫn đến ho khan mà nhảy khỏi ra người hắn. Sau khi lùi vài bước liên tục mới được coi là đã đạt khoảng cách an toàn.
"Chơi với chàng sao, bổn công chúa không có hứng thú, thứ lỗi không thể tiếp được!"