Sở Khuynh Ca lười quan tâm đến con sư tử suýt chút nữa tức giận tới mức bùng nổ phía sau.
Nàng nhìn Nam Dương, cười nói: “Trừ khi Trưởng công chúa còn muốn ngang nhiên chen vào giữa chuyện tình cảm của người khác?”
“Ta không biết nữ tử nước Sở các ngươi như thế nào, nhưng ở Nam Tấn ta, chỉ cần là nam tử mình thích, đừng nói là chen giữa chuyện tình cảm của người khác, đến giết người để cướp đoạt tình cảm của người khác cũng không có gì phải hối tiếc!”
Lời này của Nam Dương, vậy mà lại thẳng thắn và cởi mở như vậy, không hề che đậy ham muốn của bản thân.
Khí phách như vậy, nếu không phải hiện giờ đang ở vị trí đối chọi gay gắt, Sở Khuynh Ca nghĩ, có lẽ họ có khả năng ngồi xuống cùng uống rượu thoả thích một trận.
Kẻ tiểu nhân thật sự, luôn dễ chung sống qua lại hoà hợp hơn so với ngụy quân tử nhiều!
“Nhưng Trưởng công chúa dùng thái độ của trưởng bối, ức hiếp một tiểu bối như ta, dường như có chút thắng mà không vẻ vang?”
“Ta còn chưa quyết định, ngược lại ngươi đã muốn so tài với ta rồi?” Nam Dương có chút ngoài ý muốn.
Tiểu nha đầu này, trái lại cũng không khiến người khác chán ghét.
Ít nhất, cũng là đao thật thương thật.
“Muốn so tài như thế nào?” Nàng ta hỏi.
Phong Ly Dạ rất tức giận, vừa tức giận là vết máu ở khoé môi không ngừng trào ra.
Vậy mà nữ nhân chết tiệt này lại muốn so tài với người khác! Nếu như thua rồi, là muốn chắp tay tặng hắn cho Nam Dương như một phần thưởng?
Hắn chỉ như một phần thưởng thôi sao?
Phong Tảo đi đến bên người hắn, hạ thấp giọng nói: “Gia, thân thể của ngài… Thật sự không thể động thủ nữa, ngài… Tin tưởng công chúa là được rồi.”
Hắn ta có một sự tín nhiệm không có cách nào nói rõ được với Cửu công chúa.
Trên thực tế thì, dù là võ công hay sức mạnh, Cửu công chúa đều kém xa Nam Dương.
Còn không bằng hắn ta.
Nhưng Phong Tảo tin tưởng nàng.
Cũng không biết sự tin tưởng này từ đâu mà tới, nhưng lại là sự tin tưởng sâu sắc không hề nghi ngờ.
Phong Ly Dạ không nói chuyện, chỉ là, nắm đấm nắm chặt đang từ từ thả lỏng ra một chút.
Nếu như nữ nhân chết tiệt này thật sự dám tặng hắn đi, hắn nhất định sẽ khiến nàng hối hận tới mức cả đời khó quên!
Sở Khuynh Ca đang đi cùng Nam Dương, không hiểu sao cảm thấy cả người lạnh toát, giống y như có một trận gió lạnh thổi qua vậy.
Nàng quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Phong Ly Dạ.
Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ sao?
Phong Ly Dạ lập tức thu hồi ánh mắt, giận dỗi không thèm nhìn nàng.
“Ngươi muốn so tài với nữ nhi của ta?” Nam Dương quay đầu, nhìn Nam Minh Nguyệt đang đi đến phía sau nàng ta.
“Nghe nói Minh Nguyệt công chúa là người lợi hại nhất trong số những nữ nhi của người, trưởng công chúa sẽ không phải không dám đâu nhỉ?”
Nam Minh Nguyệt là do chính tay Nam Dương huấn luyện ra, nếu không dám, há chẳng phải là tự đánh vào mặt mình sao?
Nam Dương lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng, cùng với khuôn mặt rõ ràng là có chút khí sắc không khoẻ, nàng ta cười lạnh.
“Chỉ sợ Cửu công chúa bệnh nặng chưa khỏi, bị Minh Nguyệt đả thương thôi.”
“Không sao, bọn ta so kỹ thuật bắn tên, ai cũng không làm người kia bị thương được.”
Nam Minh Nguyệt cái gì cũng không nói, dù cho quyết định của mẫu thân là gì, nàng ấy đều nghe theo.
Truyện đề cử: Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng
Trái lại là Nam Bác Mẫn đang đi bên cạnh nàng ấy quay đầu lại, nhìn nàng ấy một cái, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
“Con sẽ thắng.” Nam Minh Nguyệt thấp giọng nói.
Điều mẫu thân muốn, nàng ấy nhất định phải làm cho bằng được.
Đương nhiên Nam Dương tràn đầy tự tin với nàng ấy, bước ra khỏi điện Vĩnh An, đi đến quảng trường luyện võ ở phía trước, Nam Dương cười hỏi: “Cửu công chúa, muốn so tài như thế nào?”
“Nghe nói nữ tử Nam Tấn có công phu lợi hại nhất, không bằng, chúng ta so tài bách phát bách trúng trên lưng ngựa?”
“Cửu công chúa, ngươi là đang tự tìm đường chết sao?” Nam Dương cao giọng cười lớn.
Kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn tên của Nam Minh Nguyệt là niềm kiêu ngạo của nàng ta!
Danh hiệu đệ nhất tài nữ Hoàng thành, nàng tưởng giống nước Sở các nàng, dựa vào cái gì cầm kỳ thi hoạ là có thể giành được sao?
Danh hiệu tài nữ của Nam Tấn, cầm kỳ thi hoạ chỉ là thêm vào, quan trọng nhất là võ nghệ, năng lực!
Bách phát bách trúng trên lưng ngựa của đệ nhất tài nữ Nam Tấn, Nam Dương dám nói, cho dù là bản thân nàng ta, cũng chưa chắc có thể so bằng.
Nếu không phải Sở Khuynh Ca quá tự tin thì chính là quá ngu xuẩn!
“Minh Nguyệt, qua đây!”
Nàng ta vẫy tay, không kìm được sự kích động: “Cho nàng mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là bách phát bách trúng thực thụ! Bổn công chúa sẽ đợi, đợi khiêng Thế tử gia về tẩm cung của bổn công chúa!”