"Công chúa…" Lam Vũ do dự một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Thân thể của thế tử gia…"
"Chuyện đó có liên quan gì tới ta?" Mặt Sở Khuynh Ca khônh chút biểu cảm, khoát tay: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Lam Vũ còn muốn nói gì đó khác, nhưng Sở Khuynh Ca hoàn toàn không muốn nghe.
Nàng không muốn cho bản thân mình bất cứ cơ hội nào khiến mình mềm lòng.
Trước đây nàng từng mềm lòng nhưng kết quả là Xảo Nhi bị hại chết.
Nếu bây giờ lại mềm lòng, thì người bị hại chết tiếp theo, sẽ là ai?
Nàng, không bao giờ muốn mất bất cứ ai bên cạnh mình nữa!
Lam Vũ thở dài một hơi, cuối cùng cúi đầu nói: "Vâng."
Xoay người lập tức rời đi.
Mục Uyên cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn ta biết mình là người bị lợi dụng, nhưng hắn ta không tức giận với Sở Khuynh Ca, hắn ta tức giận với chính mình.
Hắn ta biết rõ nàng chỉ tìm hắn ta để diễn trò thôi, nhưng hắn ta lại thực sự rất khó chịu vì nàng.
Mục Uyên cũng đang định rời đi.
Phía sau, Sở Khuynh Ca lại nhẹ giọng nói: "Ngươi ở lại với ta."
"Cửu công chúa!" Mục Uyên đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng: "Còn phải diễn đến khi nào?"
"Cho đến khi hắn tức chết thì thôi, không được sao?" Sở Khuynh Ca bước vào sảnh trong: "Nếu không được thì ngươi cũng cút đi."
Mục Uyên thực sự muốn rời đi luôn.
Nha đầu chết tiệt này, không coi ai ra gì, bá đạo hung ác, còn hay kiêu căng tùy hứng, không biết lễ phép!
Hắn ta không biết tại sao hắn ta lại ở lại đây để bị khinh bỉ!
Đây không phải là lần đầu tiên nàng bảo hắn cút!
Sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai đối xử vô lễ với hắn ta như vậy!
Nhưng trong lúc tức giận đến mức suýt hộc ra máu của mình, cuối cùng, hắn ta vẫn hít một hơi thật sâu, bước tới đỡ bình phong rơi xuống lên cho nàng.
"Tức giận hắn thì có ích gì? Kỳ thực hắn cũng không cố ý làm tổn thương người."
Thậm chí, trong tối nay hắn ta và Lam Vũ đều có thể nhìn ra được, chính là Phong Ly Dạ cứu nàng.
Nếu không có Ly thế tử, thì đêm nay nàng hoặc là phải chết trong đại sảnh không bụi trần kia, hoặc là sẽ rơi vào tay của Bàng Xung và bị nhốt vào trong Thiên lao.
Chung quy là sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng khi tưởng tượng như vậy, trong lòng Mục Uyên lại lộp bộp, có chút không yên lòng.
Hắn ta đóng cửa xong, bước nhanh đi vào: "Rốt cuộc người muốn làm cái gì? Nơi này là hoàng cung của Nam Tấn!"
Cũng không phải là bên ngoài, hay là sơn trại thường ngày!
Nếu đi dạo ở chỗ này, thì sẽ bị coi là thích khách bất cứ lúc này, thực sự sẽ mất mạng!
"Không phải, Nước Sở của các ngươi luôn có quan hệ tốt với Nam Tấn sao?"
Nàng muốn đối phó với Nam Tấn?
Sở Khuynh Ca ngồi trên ghế, nâng mắt liếc nhìn hắn ta một cái: "Việc riêng, ngươi có tin không?"
Hắn ta không biết có nên tin hay không.
Việc riêng như vậy, thật quá đáng chết!
"Người còn muốn đi nữa sao?" Tối nay nàng không muốn thảo luận với Phong Ly Dạ, nói là vì tức giận hắn, nhưng Mục Uyên có thể nhìn ra được, nàng không muốn Phong Ly Dạ nhúng tay vào chuyện này.
Nổi giận với hắn, không cho hắn tham gia, có tính là một cách bảo vệ hắn không?
Cửu công chúa đối xử với Ly thế tử, có thực sự vô tình như nàng thể hiện không?
"Chuyện đó thì có liên quan gì tới ngươi?" Sở Khuynh Ca liếc nhìn hắn ta một cái, lại thu hồi ánh mắt, tự rót cho mình một tách trà.
"Khi đối xử với ta, ngươi có thể có thái độ tốt một chút được không? Ta…" Mục Uyên tức giận đến mức mặt xanh mét! "Ta cũng không nợ ngươi cái gì cả!"
Thực sự, tức chết hắn ta mà!
Đưa nàng đến đây an toàn, cũng là báo đáp ân tình rồi, hắn ta thực sự không còn nợ nàng bất cứ thứ gì cả.
Nhưng không ngờ Sở Khuynh Ca ngẩng đầu lên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn hắn ta: "Đúng rồi, ngươi cũng không nợ ta gì, vậy tại sao người vẫn còn ở bên cạnh ta để bị khinh bỉ làm gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự coi trọng ta?"
Cuối cùng, còn chớp chớp mắt, thậm chí còn ném cho hắn ta một cái nháy mắt!
"Nhưng hiện tại ta không muốn yêu đương, đừng lãng phí tâm tư sức lực của ngươi trên người ta, ta không muốn!"