Lời này của Lam Vũ, đã khiến Bàng Xung cảm thấy hơi kinh ngạc.
Khuê phòng nhà cô nương, có gì không thể nhìn sao?
Ở nước Nam Tấn chỗ bọn họ, địa vị của các cô nương và nam tử đều giống nhau.
Mặc dù trong nhà các cô nương thật sự có nhiều điều kiêng kị, nhưng, bọn họ ở đây cãi nhau thành ra thế này, chắc chắn Cửu công chúa đã nghe thấy được.
Chỉ cần vẫn mặc y phục, có gì mà không thể lục soát?
Sắc mặt Bàng Xung càng ngày càng bực tức: “Ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản, lẽ nào trong phòng ngủ của công chúa, có bí mật gì không thể nói cho người khác biết?”
Điện Vô Trần trong những năm qua, thỉnh thoảng cũng xảy ra những sự cố nhỏ.
Tuy nhiên, ai cũng biết rằng hậu viện của điện Vô Trần là điều cấm kỵ, có người đã đến thăm dò vài lần nhưng đều không có kết quả, sau này không có ai xâm phạm đến nữa.
Hiện giờ hai vị khách quý của nước Sở vừa mới đến, điện Vô Trần vừa hay xảy ra chuyện, Bàng Xung không cho rằng chỉ là sự trùng hợp!
Hắn ta đứng bên ngoài cửa phòng lớn tiếng nói: “Xin công chúa hãy ra ngoài một lát!”
Không thể kéo dài thời gian quá lâu, nếu như để quá lâu, công chúa chưa chắc sẽ không tiêu hủy chứng cứ!
Hắn ta phải mau chóng xông vào lục soát một lượt, chí ít nếu như công chúa là thích khách đêm nay, thì những chứng cứ như y phục thích khách của công chúa, đều có thể tìm ra được.
“Thống lĩnh đại nhân!” Từ phía Đông Sương phòng gần đó, thuộc hạ đã trở về bẩm báo: “Ly Thế tử không hề ở trong phòng!”
“Cái gì?” Bàng Xung nhíu mày trầm tư, lẽ nào, sự việc đêm nay, quả thực do khách quý của nước Sở gây ra?
Hình dáng của một người nữa trông ra sao, Bàng Xung không rõ, nhưng theo lời của ẩn sĩ, thì người đến trước, là một nữ tử!
Lại nhìn sang Lam Vũ và Mục Uyên đang đứng chắn trước mặt mình, Bàng Xung sầm mặt lại.
Xoẹt một tiếng, trường kiếm được rút ra!
Khoảng mười thị vệ đứng đằng sau, đồng loạt rút trường kiếm!
Bàng Xung trầm giọng nói: “Truy bắt thích khách là việc quan trọng, nếu các ngươi vẫn tiếp tục ngăn cản, vậy đừng trách Bàng Xung ta không khách khí.”
“Ngài...” Lam Vũ đang định cản lại.
Tuy nhiên Bàng Xung lại vung một nhát kiếm, không hề nương tay.
Lam Vũ lùi một bước vội vàng né tránh, nhưng không đánh trả.
Đây là hoàng cung của nước Nam Tấn, nếu như động thủ, sẽ bị phạm vào tội hành thích.
Cho dù bọn họ có phải là thích khách trước đó hay không, chỉ cần động thủ lúc này, thì sẽ bị coi là đồng phạm với thích khách.
Lam Vũ không biết nên làm thế nào, động thủ cũng không được, có điều, Thế tử gia và công chúa vào bên trong cũng được một thời gian rồi, hai người chắc cũng biết hắn ta và Mục Uyên không thể ngăn cản được.
Phải chăng... Đã có cách đề phòng rồi?
Lam Vũ vừa né tránh, Bàng Xung đã lướt qua người hắn ta, nhanh chóng xông vào trong phòng.
Mục Uyên đứng chặn bên ngoài cửa, cũng đang định ra tay.
Nhưng không ngờ, lúc gần vào tới nơi, chẳng may Bàng Xung đã nghe thấy những âm thanh khiến cho người ta cảm thấy đỏ mặt tía tai phát ra từ trong phòng.
Trong cảnh sắc ban đêm như vậy, bất giác khiến toàn thân trở nên sững lại.
Hơi thở gấp gáp, nặng nhọc của nam tử, ban đầu cách xa còn chưa nghe rõ, hiện giờ, tuy âm thanh không to, nhưng lại rõ ràng một cách kì lạ.
Tiếp đó Bàng Xung ngay lập tức thấy mặt nóng bừng, cả khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.
Mục Uyên mím chặt môi, dù không nói lời nào, nhưng vành tai cũng đang đỏ bừng lên.
Công chúa lại ở bên trong đó, cùng với một nam tử... Lén lút qua lại!
Nam tử này là ai?
Đêm khuya như vậy, chuyện đang tốt đẹp này, đáng lẽ không nên bị quấy rầy.
Có điều Bàng Xung vẫn còn do dự, chần chừ hồi lâu, hắn ta quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc Mục Uyên đang từ từ buông lỏng lòng bàn tay đang nắm chặt của mình, Bàng Xung đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng đáp: “Công chúa, đắc tội rồi!”
Vù một chưởng vừa tung ra, lạch cạch một tiếng, hắn ta mở tung cánh cửa phòng sau lưng Mục Uyên.
Nhân lúc Mục Uyên vẫn còn đang ngỡ ngàng, Bàng Xung tiến lên trước một bước, lướt qua người Mục Uyên, xông thẳng vào trong phòng.