Phong Cửu Khanh hận.
Tâm trạng Nam Khánh phức tạp khó tả.
Bà ta không thể hận, bởi đó là cháu gái ruột của bà!
Nó là tiểu Điện hạ của Nam Tấn, tương lai thậm chí còn có thể là Nữ Hoàng Nam Tấn!
Bà ta không thể hận.
Nhưng tâm trạng lại nặng trĩu.
"Tuy nhiên trẫm đã gặp một tiểu nha đầu rất giống nàng ấy."
Phong Cửu Khanh ngạc nhiên, sau đó quay sang nhìn bà ta.
Nam Khánh bắt gặp ánh mắt hắn ta.
Lúc nào bà ta cũng nhìn hắn bằng ánh mắt yêu chiều: "Là cửu công chúa của nước Sở, lần này đi cùng Vân nhi đến Nam Tấn ta làm khách, để hôm khác trẫm đưa con bé tới gặp ngươi."
Phong Cửu Khanh nhìn bà ta một lát, rồi chợt cười một cách sầu thảm.
Trên đời này, không một ai có thể giống nàng ấy.
Gặp cũng có nghĩa lý gì?
…
Sở Vi Vân trở về trong sung sướng.
Ba vạn cấm quân! Quá đủ để nàng ta hô mưa gọi gió chốn hoàng thành này.
Ngay cả Nam Dương cũng không dám làm gì nàng ta!
Ah!
“Nhỏ máu nhận thân thật à?” Mới đầu Linh Lung có hơi lo lắng, nhưng thấy nàng ta vui như vậy cũng cảm thấy an tâm.
Sở Vi Vân lập tức đi tới, đóng chặt cửa lại.
"Ba vạn cấm quân cũng dám cho ta. Đương nhiên là đã nhận thân." Nàng ta vui vẻ nói.
Linh Lung không nói gì.
Thái hậu liệu sự như thần.
Năm đó, đứa bé được gửi đến để thay thế nữ nhi của Nam Tinh đã nhỏ máu với nữ nhi thật của bà.
Nếu không phải máu của Sở Vi Vân và nữ nhi thật của Nam Tinh dung hoà vào nhau, thì sao nàng ta có thể may mắn trở thành nữ nhi của Nam Tinh?
Đáng tiếc cho đứa bé năm đó, sau khi bị đuổi đi, có lẽ đã bị diệt khẩu.
“Tiểu nhân đắc chí.” Linh Lung nhếch miệng.
Sắc mặt Sở Vi Vân bỗng trầm xuống: "Đừng có láu cá trước mặt ta, ba vạn cấm quân đủ để giết ngươi vô số lần."
Linh Lung lườm nàng ta, nhưng thấy nàng ta có hơi tức giận, Linh Lung đành mỉm cười để giấu đi sự khinh bỉ thật sự.
"Chẳng qua là nhắc nhở ngươi, đừng kiêu ngạo trước mặt người khác như vậy, nếu không, ngươi sẽ trở thành kẻ có ấn tượng trong mắt người khác là tên tiểu nhân đắc chí."
“Không cần ngươi nhắc.” Sở Vi Vân sao có thể không nhìn ra rằng nàng ta đang ghen tị với mình!
Tuy nhiên, nữ nhân này vẫn còn giá trị lợi dụng với Sở Vi Vân. Thế nên, nàng ta nhịn.
"Bây giờ họ đã hoàn toàn tin rằng ta là nữ nhi của Nam Tinh, ta phải làm gì tiếp theo?"
“Đừng làm gì cả, hãy đợi.” Linh Lung nhắm mắt và tiếp tục vận công trị thương.
Đợi, phải đợi…
Ít nhất là đợi đến khi nội thương của nàng ta hoàn toàn chữa khỏi, đến khi bản thân phục hồi công lực.
Sở Vi Vân mặc kệ nàng ta, nhìn binh phù trong tay, nàng vui sướng ra mặt.
Nhưng……
"Quốc sư Nam Tấn, Bệ hạ gọi hắn là Cửu Khanh, ngươi biết người này không?"
Linh Lung mở mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe nói Bệ hạ rất quý vị quốc sư này, nhưng chưa từng nghe hắn có công trạng gì lớn, chẳng qua là cầu phúc cho dân chúng, chủ trì tế điện. "
Vì vậy, Thái hậu mới không coi trọng người này.
Sở Vi Vân không hỏi gì thêm.
Nếu là nhân vật không quan trọng, thì tương lai cũng sẽ ít gặp.
Luôn cảm thấy đôi mắt hắn ta trông dịu dàng, nhưng có gì đó sắc bén khó tả.
Một khi bất cẩn chạm phải, bản thân sẽ mất hồn bất cứ lúc nào.
Người như vậy, tuy đẹp nhưng không thể tiếp xúc nhiều.
Tiếp xúc nhiều hơn, ắt sẽ xảy ra chuyện.
Nàng ta ngồi trên giường, tinh thần phơi phới, vui vẻ mày mò binh phù trong tay.
Linh Lung liếc nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên đôi chút lo lắng.
Ngu lâu dốt bền khó đào tạo, có dạy bao nhiêu thì ngu vẫn hoàn ngu.
Một tiểu Điện hạ cỏn con lại có thể khiến Nam Khánh cam tâm tình nguyện giao Nam Tấn cho nàng ta?
...Màn đêm dần xuống.
Bên ngoài điện Vô Trần - nơi Nam Tinh ở thuở tại thế, một bóng người mảnh mai đang đứng giữa gió.
Nhìn ba chữ khắc trên cửa điện, tâm trạng Sở Khuynh Ca phức tạp khó tả.
Sau một lúc trầm mặc, nàng mới lấy lệnh bài Hàn Thượng Cung cho và đi về phía hai thị vệ canh cửa.