Nan Dương đối mặt với Nam Khánh.
Hai mẹ con nhìn nhau như nước với lửa.
Một lúc sau, Nan Khánh đột nhiên khó thở và liên tục ho khan.
Hàn Thượng Cung lập tức đi tới, đỡ bà ta dậy: "Bệ hạ, lấy long thể làm trọng!"
Thấy mẫu thân ho khan như vậy, Nam Dương đành kìm lại cơn giận, rồi khẽ nói: "Bệ hạ, bảo trọng."
Nam Khánh ho khan một hồi lâu, cuối cùng hơi thở mới ổn định lại.
Bà ta nhìn Nam Dương: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ chiến công của Nam Tinh không xứng với ba vạn cấm quân?"
Nam Dương không nói.
Ở Nam Tấn, thực lực quyết định tất cả!
Nếu là Nam Tinh, đừng nói chỉ ba vạn cấm quân, thậm chí là giao ba mươi vạn đại quân cho bà, tất cả thần dân Nam Tấn cũng không ai ý kiến.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là giao cho Nam Tinh mà là giao cho ả phế vật này!
Nam Dương lại liếc sang Sở Vi Vân, cái nhìn tràn ngập phẫn uất và khinh bỉ!
Cuối cùng, nàng ta chắp tay với Nam Khánh: "Nhi thần còn có chuyện quan trọng, xin phép cáo lui!"
Nàng ta quay người rời đi, trong lòng tràn đầy lửa giận!
Sở Vi Vân mặc kệ nàng ta, lập tức nhìn về phía Nam Khánh: "Bệ hạ, người giao ba vạn cấm quân cho Vân nhi thật sao?"
“Quân vô hí ngôn.” Nam Khánh phất phất tay: “Đi, đưa tướng binh phù cho tiểu Điện hạ.”
Hàn Thượng Cung nhìn bà ta, cuối cùng gật đầu: "Tuân lệnh!"
Hàn Thượng Cung xoay người đi tới trước mặt Sở Vi Vân: "Tiểu Điện hạ, ta đưa người về."
“Được.” Sở Vi Vân lập tức thôi khóc mà tươi cười rạng rỡ: “Bệ hạ, vậy… Vân nhi xin phép cáo lui!
Binh phù ba vạn cấm quân!
Lúc trước khi ở nước Sở, thật sự không dám nghĩ tới!
Nam Dương có nhiều dưỡng tử dưỡng nữ như vậy, nhưng thử hỏi có mấy ai được vinh dự như Sở Vi Vân?
Sở Vi Vân theo Hàn Thượng Cung rời đi.
Nam Khánh nhìn lại pho tượng của hai vị tiên Hoàng, rồi chầm chậm đi về phía sau đại đường.
Đó là hướng Phong Cửu Khanh rời đi.
Phía sau đại đường tế lễ có một con đường dẫn đến nơi ở của Phong Cửu Khanh.
Trong một đình viện nho nhỏ, chỉ có một vài hạ nhân và hai đầu bếp trong thiện phòng, ngoài ra không còn ai khác.
Rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức cách ly thế tục, không quan tâm thế sự hay bon chen với đời.
Phong Cửu Khanh đang uống rượu ở lương lâu
Thấy Nam Khánh đến, Tiểu Niên Tử vội ra hành lễ, nhưng khi định lên tiếng thì đã bị Nam Khánh phất tay ngăn lại.
Sau khi đuổi Tiểu Niên Tử đi, Nam Khánh bước vào lương đình.
Hình bóng già nua và nam tử mỹ mạo dưới lương đình là hai thái cực khác nhau một trời một vực.
Nhìn dáng vẻ hoàn mỹ của hắn ta, Nam Khánh khẽ thở dài, có chút thất vọng: "Trẫm của bây giờ già quá rồi đúng không?"
“Bệ hạ cảm thấy mình già, vậy thì già thật rồi.” Phong Cửu Khanh cũng không thèm ngẩng đầu.
Nam Khánh trừng mắt nhìn hắn ta, giữa lông mày có chút oán trách cùng tức giận.
"Lời này nếu là kẻ khác nói, e rằng đã bị ăn gậy tới chết!"
Tên này thực sự dám nói.
Cuối cùng Phong Cửu Khanh cũng ngước mắt lên nhìn, bởi vì uống rượu, trong ánh mắt có chút men say.
Hắn ta cong môi cười: "Nhưng kẻ đáng chết như ta vẫn còn sống, thậm chí là còn sống lâu đến vậy."
"Cửu Khanh!"
Nam Khánh bước tới, trông nụ cười ranh mãnh nhưng đậm chết chóc của hắn ta thật khó coi.
"Trẫm không cho phép ngươi nói những lời như vậy nữa."
Phong Cửu Khanh chỉ cười, hắn ta cầm bình rượu lên hớp mạnh.
Nam Khánh im lặng một lúc, cuối cùng ngồi xuống đối diện hắn ta, nhìn chằm chằm sự ảm đạm ẩn giấu trên đôi mày hắn ta: "Sao ngươi lại đau lòng như vậy?"
"Hận..."
Phong Cửu Khanh đứng dậy, bước tới lương đình bên cạnh, nhìn mảnh trời tăm tối phía xa.
Rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười trên môi lại thật thê lương.
"Ha ha ha... Đáng hận! Thật đáng hận, hận rằng tại sao nàng lại sinh ra nữ nhi khiến người ta tuyệt vọng đến vậy!"