Nam Dương muốn đưa nàng ta đi sao?
Trong lòng Sở Vi Vân hoảng hốt, lập tức từ chối: “Bệ hạ, Vân nhi không phải… không phải có phòng điện của riêng mình sao?”
Ai mà không biết Nam Dương sẽ xem nàng ta là đối thủ lớn nhất trong cạnh tranh ngôi nữ hoàng Nam Tấn?
Ngược lại mình cũng là chướng ngại vật lớn nhất của Nam Dương.
Nếu để Nam Dương đưa mình đi thì vị trưởng công chúa này chắc chắn sẽ tìm cách xử lý nàng ta luôn!
Không ngờ là, Nam Khánh suy tư một chút lại vuốt cằm nói: “Được, vậy để trưởng công chúa chăm sóc thật tốt cho Vân Nhi.”
“Sao ạ?” Sở Vi Vân có nằm mơ cũng không ngờ đến bệ hạ thế nhưng giao nàng ta cho Nam Dương.
Kỳ thực nhìn ý cười trong đáy mắt Nam Dương xong, Sở Vi Vân sợ tới mức rùng cả mình lùi lại phía sau hai bước.
“Bệ hạ, cháu… Cháu không muốn ở cùng trưởng công chúa!”
“Chẳng lẽ, Vân nhi ghét bỏ hoàng cô như ta đây?” Nam Dương nhíu mày, sắc mặt lập tức khó coi.
Bị ghét bỏ ra mặt là chuyện không nể mặt mũi cỡ nào!
Là một người lính, thể diện là quan trọng nhất!
“Không, không phải là ý này, con chỉ là… con, con chỉ là…” Sở Vi Vân bị ánh mắt sắc bén của nàng ta dọa cho sợ đến độ muốn trốn luôn sau lưng Phong Li Dạ.
Sao mà nàng ta nói ra nỗi lo của mình được đây?
Tuy nàng ta không phải là loại đặc biệt thông minh gì, nhưng cũng không phải loại người không có đầu óc.
Trước đại điện nói mình sợ bị Nam Dương hại thì đó là tội vu oan trưởng bối hoàng tộc, cho dù không bị giết cũng sẽ bị định tội!
“Nếu đã không phải là ghét bỏ hoàng cô của con, vậy thì đi theo ta, ta nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nhưng lời này của Nam Dương, lại giống như nói với Sở Vi Vân rằng ta sẽ tra tấn ngươi thật mạnh vậy.
Sở Vi Vân sợ tới độ thần bay phách lạc.
Linh Lung không ở đây, nàng ta phải đối mặt với chuyện này thế nào đây玲?
"Bệ hạ..." Chỉ có thể khẩn cầu, nữ hoàng bệ hạ có thể nhìn ra được Nam Dương có lòng bất chính với nàng ta, đừng để cho Nam Dương đưa nàng ta đi.
Bị đưa đi thì nàng ta chết chắc.
Nhưng Nam Khánh lại tựa như không nhìn ra, tại sao nàng ta lại hoảng sợ thành ra như vậy.
Thậm chí, Nam Khánh có phần mất kiên nhẫn, khoát tay nói: “Vân Nhi về điện với trưởng công chúa đi, trẫm cũng có hơi mệt rồi.”.
Những lời này đã cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu Sở Vi Vân.
Nam Khánh nhìn Phong Li Dạ: "Thế tử gia, trẫm đã sai người chuẩn bị phòng điện xong, mời thế tử gia và công chúa về nghỉ ngơi trước, tối nay trẫm thiết yến, đích thân tiếp thế tử gia và công chúa.”
"Tạ ơn bệ hạ." Phong Li Dạ chắp tay.
Sở Khuynh Ca cũng chỉ có thể thoáng nghiêng thân: "Đa tạ."
Phong Li Dạ xoay người, nhìn nàng: “Theo ta về.”
Cùng là khách đến từ nước Sở, ở cùng phòng chung sân cũng không tính là gì.
Nhưng không ngờ Khuynh Ca trông thấy Nam Khánh, hòa nhã nói: “Nghe nói gần đây trong người bệ hạ có chút bệnh nhẹ, ta thành thục y thuật, so ra cũng không kém gì ngự y trong cung, hay là, để ta xem thử cho bệ hạ?”
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào nàng ngay lập tức.
Lời này của cửu công chúa có phần cuồng ngạo, có cảm giác khinh thường tất cả chúng sinh.
Nhưng, nàng nói vô cùng nghiêm chỉnh lại vô tư thẳng thắn, lại làm người ta không thể ghét bỏ được.
"Cửu công chúa biết y thuật?” Nam Khánh chỉ là yêu thích nàng, nói không ra là thích thế nào, cũng chẳng có nguyên nhân nào hết.
Cho dù là nghe được lời này của nàng thì tâm trạng cũng rất tốt.
“Có phải bệ hạ thường cảm thấy có tiếng ong ong bên tai?” Khuynh Ca hỏi.
Nam Khánh nhíu mày.
Hàn Thượng cung và nữ sử Trương Nham nhìn nhau.
Chuyện này liên quan đến long thể của bệ hạ, ngự y chữa bệnh cho bệ hạ không dám nói lung tung.
Nếu không phải cửu công chúa thật sự có năng lực, vừa nhìn đã ra được.
Vậy thì là cửu công chúa có tai mắt ẩn sâu trong cung Nam Tấn bọn họ.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ!
Khuôn mặt Hàn Thượng cung nở một nụ cười quan thức dịu dàng: “Nếu công chúa đã hiểu y thuật vậy xin hãy bắt mạch cho bệ hạ, cũng vừa hay để bọn ta mở rộng tầm mắt, xem xem y thuật của nước Sở khác gì so với Nam Tấn chúng ta.”