Không biết có phải là vì trong đội ngũ có người bị thương hay không.
Tốc độ đi về phía trước hôm nay của đội ngũ không nhanh.
Đến quá trưa, Phong Li Dạ lại hạ lệnh cho người cắm trại, tạm dừng đi tiếp.
“Công chúa, hôm nay không đi vội.” Lam Vũ đi nghe ngóng tin tức về bẩm báo.
Thấy công chúa mặc y phục đơn giản, Lam Vũ kinh ngạc một hồi: “Công chúa, người muốn ra ngoài sao? Thân thể của người…”
“Đã khỏe rồi.” Lời này Khuynh Ca nói hơi nhanh, hơi thở không ổn định, vậy mà lại ho vài tiếng.
Sắc mặt Lam Vũ trầm xuống, vội nói: “Công chúa, sức khỏe của người vẫn chưa hồi phục như trước, không thể làm loạn, người muốn đi đâu, ta đi cùng người.”
“Ngươi ở lại đây đi.”
“Công chúa…”
“Ta phải về một chuyến, ngươi phải giúp ta.”
…Lam Vũ bị để lại.
Dầu rằng có không cam tâm tình nguyện.
Nhưng hắn ta biết công chúa đã quyết tâm làm chuyện gì đó, người thường căn bản là không cản được.
Giờ phút này, công chúa đi rồi, hắn ta một mình giữ cửa bên ngoài, nhìn sân sau tĩnh lặng có phần không hiểu.
Rõ ràng biết công chúa một mình ra ngoài là chuyện vô cùng nguy hiểm, sao hắn ta lại bị công chúa thuyết phục rồi?
Cách đó không xa, Phong Tứ bê khay đến.
“Phong Tứ tướng quân, đưa đồ cho ta là được rồi.” Lam Vũ đứng ngoài cửa, chưa từng rời đến nửa bước.
“Ta mời đại phu đến thăm công chúa.” Phong Tứ kiên trì.
Lời lẽ của Lam Vũ có phần lạnh lùng: “Không cần.”
“Ta phụng lệnh của thế tử gia mời đại phu đến xem tình hình của công chúa, xin Lam thị vệ đừng ngăn cản.”
Thái độ của Phong Tứ tuy rất ôn hòa lịch sự, nhưng rõ ràng là thể chối từ.
Trước kia Lam Vũ sẽ nghe lời hắn ta, dù sao, đây cũng là việc tốt cho công chúa.
Nhưng lần này, Lam Vũ không hề có ý lùi bước.
“Công chúa nói rồi, y thuật của người đứng đầu thiên hạ, không ai vượt qua được, vị đại phu này có thể giỏ bằng một phần vạn của công chúa sao?”
Đại phu đi cùng Phong Tứ đỏ cả mặt, tuy không vui vẻ gì nhưng có giận cũng chẳng dám nói.
Tuy ông ta không phải nhân vật lợi hại gì nhưng cũng đã hành y trong quân đội của thế tử gia mấy mươi năm.
Vậy mà hôm nay lại thì một tiểu bối nói không bằng một phần vạn của một nha đầu, có thể phục được sao?
Phong Tứ có hơi ngây người, dáng vẻ nàng không giống với tính cách của Lam Vũ
Nhưng lần này thế tử gia làm công chúa bị thương, chủ tớ hai người này e là còn chưa nguôi giận?
Càng huống hồ, Xảo Nhi còn… đã chết.
Vì vậy đối diện với thái độ lạnh lùng Lam Vũ, Phong Tứ không hề tức giận: “Lam thị vệ, lòng tốt của thế tử gia, cũng chỉ là mong cho sức khỏe của công chúa…”
“Thế tử gia nếu thật sự có lòng tốt thì đã không ra tay làm công chúa nhà ta bị thương rồi!”
Lam Vũ hừ lạnh, nói: “Phong Tứ tướng quân, công chúa không muốn gặp bất kỳ kẻ nào bên các người, mời về cho.”
“Lam thị vệ, thế tử gian chỉ là bất đắc dĩ, chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn nhìn thấy công chúa làm… quận chúa bị thương sao?”
Tai vách mạch rừng, công chúa muốn gϊếŧ quận chúa, càng là chuyện tiểu điện hạ của Nam Tấn, không thể nói bừa.
Nếu không, công chúa sẽ thành kẻ thù của dân chúng Nam Tấn.
Hắn ta đè giọng xuống: “Lam thị vệ, xin ngươi hiểu cho đôi phần.”
“Thứ lỗi, ta không hiểu được, công chúa nhà ta cũng sẽ không tha thứ cho thế từ gia nhà các người.”
Thái độ của Lam Vũ ngày hôm nay cương ngạnh chưa từng có.
“Công chúa nói rồi, đời này người sẽ không tha thứ cho thế tử gia, mời về!”
Phong Tứ không thể xông vào, không muốn có thêm xung đột với người của công chúa.
Nói muốn hết cả lời cũng chỉ đành mang lời của Lam Vũ về.
Phong Li Dạ ho nhẹ, môi có mùi ngai ngái.
Đời nàng sẽ không tha thứ cho hắn, thật sao?
Nàng thật sự tuyệt tình đến vậy sao?