Nhưng chẳng qua là hắn chỉ hôn mê trong hai nén nhang mà thôi, sau khi tỉnh lại, hắn lại nắm chặt lấy tay Khuynh Ca và tiếp tục truyền chân khí cho nàng.
Cứ duy trì như vậy suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng hơi thở của Sở Khuynh Ca cũng được giữ lại và dần ổn định.
Sáng ngày thứ ba, nàng đã tỉnh dậy.
Trong tầm mắt của nàng, gương mặt của Phong Ly Dạ tái mét, hắn chăm chú nhìn nàng.
Trong phòng còn có phu nhân và Phong Tảo.
Vẻ mặt Phong Tảo rất khắc khổ, rõ ràng là không bị thương, nhưng trông hắn ta giống như vừa mới hồi phục sau một trận ốm nặng, còn yếu ớt hơn cả một bệnh nhân như nàng.
Khuynh Ca muốn ngồi dậy, Phong Ly Dạ đi đến đỡ nàng.
Nàng đưa bàn tay yếu ớt của mình lên và nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Trong đôi mắt không có bao nhiêu ánh sáng đấy thực ra lại không chút sóng gió, bình lặng vô cùng.
Nàng nhìn Phong Tảo: “Chôn ở đâu?”
Phong Tảo cảm thấy trong lòng chua xót, thấp giọng nói: “Ở sau núi.”
… Lam Vũ và Phong Tảo đỡ Khuynh Ca dậy, đi chậm về phía sau ngọn núi.
Phong Ly Dạ đi phía sau họ, sau khi Khuynh Ca tỉnh dậy, thậm chí còn không nhìn lấy hắn một cái.
Muốn chạm vào nàng một cái, cũng sẽ bị nàng lạnh lùng đẩy ra.
Nàng ấy không nổi nóng, không tức giận, không điên cuồng.
Nhưng lại coi như không hề nhìn thấy hắn.
Sau núi, ngôi mộ mới cô độc đứng trong gió.
Nhìn thấy hai chữ Xảo Nhi, trái tim Phong Tảo chợt chua xót.
Người nam nhi bảy thước, nhưng nước mắt lại đang trào ra khỏi khóe mắt.
Nhưng khuôn mặt của Sở Khuynh Ca vẫn không chút biểu cảm, đi tới trước phần mộ, được Lam Vũ đỡ cho chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Bây giờ nàng thực sự rất yếu, ngay cả một hành động đơn giản là ngồi xuống cũng khiến nàng mệt đến suýt chút nữa là kiệt sức.
Lam Vũ chuẩn bị một ít tiền giấy, đưa đến trước mặt nàng: “Công chúa…”
“Đốt những thứ này có ích lợi gì chứ? Ngươi cho rằng sau khi một người chết đi, thật sự sẽ còn sót lại một số linh hồn ở âm ty địa phủ sao?”
Nàng là người ở thế kỷ 21, nàng không hề tin những chuyện linh hồn này đâu. Nàng thà tin rằng Xảo Nhi, cũng giống như nàng vậy, sau khi nàng ấy qua đời đang xuyên không đến đâu đó.
Có lẽ là đã xuyên đến một thời đại xa xưa hơn, có lẽ, đã đi đến thế kỷ 21 của bọn họ.
Nhưng một nha đầu nhỏ bé yếu đuối như nàng ấy, đi đâu thì e rằng cũng sẽ bị bắt nạt đấy nhỉ?
Lam Vũ không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi xổm ở một bên.
Mặc dù công chúa không muốn đốt tiền giấy, nhưng hắn ta vẫn muốn đốt tiền giấy cho Xảo Nhi.
Cũng không thể để cho nha đầu đó ở bên dưới sống khắc khổ được.
Phong Tảo ngồi xuống bên cạnh Sở Khuynh Ca, cũng không nói gì, chỉ nhìn dòng chữ do chính mình khắc trên tấm bia gỗ trên ngôi mộ.
Không biết là qua bao lâu, tiền giấy của Lam Vũ đã đốt xong, tầm nhìn của Sở Khuynh Ca cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Nàng cũng nhìn vào dòng chữ trên tấm bia gỗ.
Xảo Nhi.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngay khi cô nói ra những lời đó, Lam Vũ lập tức đến đỡ nàng dậy.
Khuynh Ca đứng dậy, nhìn thấy Phong Tảo vẫn đang ngồi trên mặt đất, nàng khàn giọng nói: “Lúc nàng ấy rời đi, nàng ấy có nói vài câu với ngươi.”
Trái tim Phong Tảo thắt lại, hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng, hô hấp rối loạn.
“Nàng ấy nói… Xin lỗi, Phong đại ca, Xảo Nhi không thể ở bên cạnh ngài nữa rồi.” Khuynh Ca đi rồi.
Phong Ly Dạ giữ im lặng không lên tiếng, đi theo sau nàng.
Ngay cả khi nàng không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với hắn nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ rời khỏi nàng.
Phong Tảo đã chịu đựng ba ngày ba đêm trước mộ của Xảo Nhi, giờ này phút này, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà bật khóc lớn.
“Trong lòng nàng đã đồng ý gả cho ta rồi, có phải không?”
Mặc dù nàng ấy luôn né tránh, luôn e dè và luôn muốn giữ khoảng cách với hắn ta.
Nhưng những lời nàng ấy nói khi chuẩn bị rời đi đã nói rõ tâm ý của nàng ấy rồi.
“Vốn dĩ là nàng đã bằng lòng muốn ở bên ta cả đời, có phải không?”
Anh quỳ xuống trước mộ, bi thương khóc lóc thảm thiết: “Đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, ta sẽ không bao giờ phụ lại nàng! Ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, Xảo Nhi!”
“Người nàng muốn bảo vệ, ta sẽ thay nàng đi bảo vệ! Chuyện nàng muốn làm, ta sẽ làm thay cho nàng!”
"Kiếp sau, ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, nàng chỉ có thể làm thê tử của ta mà thôi! Xảo Nhi! Xảo Nhi!”
Tiếng khóc sau lưng thật lạnh lẽo và thê thương.
Khuynh Ca quay mặt đi, dựa vào vai Lam Vũ.
Những giọt nước mắt từ khóe mắt nàng lặng lẽ rơi.
Rơi xuống đất vàng, cuối cùng không còn nhìn thấy vết tích nữa.