Đôi mắt rực lửa của Sở Khuynh Ca nhuốm màu đỏ của sự hận thù.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, cũng khiến cho Sở Vi Vân sợ đến mức lùi về sau hai bước theo bản năng.
Nhưng từ đầu đến cuối Linh Lung như đang cười mà không phải cười vậy, nhìn chằm chằm vào Cửu công chúa đang trong cơn điên cuồng, dần dần mất đi kiểm soát.
Tẩu hỏa nhập ma, cho dù bản thân không cần ra tay, Sở Khuynh Ca cũng khó thoát được kiếp nạn này.
“Ta gϊếŧ chết các ngươi…”
Khuynh Ca lẩm bẩm trong miệng, lòng bàn tay nàng từ từ hiện ra một luồng sức mạnh ngưng tụ lại đến bản thân nàng cũng không nhận ra.
Sở Vi Vân lại lùi về sau hai bước nữa, tại sao Dạ ca ca còn chưa tới nữa?
Nếu huynh ấy không đến, thì sẽ không có cơ hội nhìn thấy Sở Khuynh Ca ám sát nàng ta mất!
Nhưng, Phong Tảo cũng đã tới rồi, Dạ ca ca còn chưa tới sao?
Chắc chắn là huynh ấy đang trên đường tới.
Nghĩ vậy, Sở Vi Vân không hoảng sợ nữa.
Nàng ta thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Ca, thoải mái nói: “Là nàng ta muốn ám sát ta trước, nàng ta chết còn chưa hết tội đấy!”
“Ta gϊếŧ chết ngươi!”
Khuynh Ca lúc này, đã hoàn toàn mất kiểm soát, căn bản không thể chịu được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào dù là nhỏ nhất.
Câu nói này của Sở Vi Vân, khiến mọi cảm xúc đang kìm nén của nàng, trong chốc lát đều bộc phát hết lên.
Đúng lúc này, Sở Vi Vân nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai mắt lập tức sáng lên: “Dạ ca…”
Nhưng nàng ta còn chưa nói hết câu, đã bị một chưởng ở trước mặt thổi bay.
“Khụ…”
“Ta muốn ngươi phải chết!” Sở Khuynh Ca nhảy lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Vi Vân.
Sức mạnh của cú chưởng đó, nhìn thì rõ ràng là không đủ lực.
Hơn nữa, nàng cũng không phải là cao thủ gì.
Nhưng khi Linh Lung không chút để ý tung ra một chưởng để phản lại, cú chưởng đó rõ ràng là đang rất yếu, trong nháy mắt là biến thành vừa điên cuồng dữ dội vừa mạnh.
Linh Lung đứng chắn trước mặt Sở Vi Vân hoàn toàn không đoán trước được, một tiểu nha đầu không có chút nội lực nào, lại có thể tung ra một chưởng khiến nàng ta trọng thương, bay cả người ra ngoài.
Một tiếng rầm, đập mạnh vào bức tường cách đó không xa.
Ầm ầm!
Bức tường gỗ bị nứt một vết khá to, cả người Linh Lung cũng theo đó mà bay ra ngoài cùng những vết nứt của bức tường, rồi nặng nề đáp xuống mặt đất.
Vừa mở miệng, lại phun một ngụm máu, nhất thời không đứng dậy được.
“Ta muốn ngươi phải chết!”
Cú chưởng này của Sở Khuynh Ca không lấy được mạng của Sở Vi Vân, nàng lại tung ra một chưởng điên cuồng khác bay qua.
Sở Vi Vân hoàn toàn bị dọa tới mức đầu óc mơ hồ rồi, nàng ta trơ mắt nhìn cú chưởng đó sắp bay đến mình, nàng ta muốn né cũng không kịp.
Cơn gió từ cú chưởng đó khiến nàng ta không mở mắt được, nhưng nàng ta biết, cú chưởng đó của Sở Khuynh Ca có thể khiến cho Linh Lung bị thương nặng đến vậy, thì cú chưởng này cũng có thể lấy mạng nàng ta!
“Dạ ca ca, cứu ta!” Trong tình thế cấp bách, nàng ta gào thét trong tuyệt vọng, cực kỳ hoảng sợ.
Rầm một tiếng, không biết là ai đã tiếp lấy cú chưởng đó của Sở Khuynh Ca.
Nhưng người đó cũng bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh.
Cái bàn vỡ tan tành, biến thành một đống sắt vụn!
Đáng sợ quá! Sức mạnh những cú chưởng đó của Cửu công chúa, lại có thể đáng sợ tới mức này!
“Cứu với! Cứu với!” Lần này Sở Vi Vân thực sự hoảng sợ rồi.
Nàng ta đến nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng, đồ phế vật Cửu công chúa đến nội lực còn không biết đó là cái gì này, hóa ra lại là một cao thủ ẩn thân!
Ai cũng không tưởng tượng ra được, ngay cả Lam Vũ khi chạy đến nơi cũng không dám tin vào mắt mình.
“Ta muốn ngươi phải chết!”
Sở Khuynh Ca lần thứ ba tung ra chưởng của mình, cú chưởng này hướng thẳng tới đỉnh đầu của Sở Vi Vân.
“Đừng!” Nam Tân Dịch, người vừa nãy bị đánh bay sợ đến mức hồn bay phách lạc!
Nếu như tiểu điện hạ xảy ra chuyện gì, hắn ta làm sao ăn nói với nữ hoàng đây?
Lam Vũ cũng muốn ngăn nàng lại, nhưng nhìn thấy thân xác của Xảo Nhi đang nằm trong vòng tay của Phong Tảo, mọi ý nghĩ muốn ngăn cản, hoàn toàn biến mất.
Bọn họ là một gia đình, bây giờ, người nhà của hắn ta bị hại chết.
Công chúa phát điên, thì hắn ta sẽ cùng công chúa phát điên!