Đội ngũ xuất phát
Sau khi Phong Tảo tuần tra bằng tốc độ nhanh nhất, hắn ta lập tức quay trở lại bên cạnh nương tử tương lai.
“Hôm nay muội cảm thấy thế nào? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Ta không sao, huynh mau…đi đi.” Khuôn mặt của Xảo Nhi gần như sắp vùi vào trong ngực.
Vào buổi sáng có người truyền đến, nói rằng đêm qua nàng với Phong Tảo ở bên nhau.
Bây giờ Phong Tảo lại quấy rầy nàng …
Da mặt của Xảo Nhi mỏng, nàng ấy xấu hổ đến mức khuôn mắt sắp bị bỏng.
“Làm sao vậy? Tối hôm qua không ổn sao? Làm sao có thể để cho ta đi xa hơn?”
Vẻ mặt Phong Tảo uể oải: “Xảo Nhi, muội muốn đổi ý sao? Không phải đêm qua muội đã đồng ý hôn lễ của chúng ta rồi à?”
"Huynh… Huynh nói bậy bạ gì đó.” Xảo Nhi hoảng muốn chết! Xung quanh đều có người!
Lam Vũ vừa nghe vậy, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Xảo Nhi, muội thực sự đồng ý gả cho tên này rồi? Công chúa cho phép à?”
“Lam Vũ, huynh đừng nói bậy, ta…”
“Ta cho phép, ta làm sao mà không cho phép được? Dù sao thì cũng phải gả cho người ta, nếu không gả cho Phong Tảo thì gả cho ngươi.”
Bên trong xe ngựa, Sở Khuynh Ca đang xem thư, dành chút thời gian để trả lời.
“Tên nhu nhược như vậy, ta không muốn để lại ở bên cạnh ta, các ngươi ai muốn thì có thể lấy mang đi đi.”
“…” Xảo Nhi suýt chút nữa quay đầu lại, cho nàng một ánh mắt xem thường.
Thật là, có thể cho nàng một chút mặt mũi được không? Sau này nàng sẽ chăm chỉ học võ được chưa?
Lam Vũ lập tức bị dọa đến mức run bần bật, cũng vội vàng cười theo: “Ta … Việc đó… ta không bằng Phong thị vệ, ta lấy tư cách đấy ở đâu được chứ? A, ha ha…”
"Biết vậy thì tốt. "
Mỗi lần Phong Tảo nghe được những lời này của công chúa, hắn ta đều tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Lam Vũ.
Lam Vũ làm sao có thể không cảm giác được? Suy nghĩ một chút, hắn ta vội vàng nói: “Ta, ta có thân phận là thị vệ của công chúa, ta cũng có trách nhiệm bảo vệ đội ngũ, cái đó…”
Hắn ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn người bên trong rèm xe một cái: "Công chúa, ta đi tuần tra đây, để Phong thị vệ lái xe đưa nguời đi trước. "
“Lăn.”
Lam Vũ rất vui vẻ lăn luôn, Phong Tảo cũng rất vui vẻ ngồi vào vị trị vừa rồi của Lam Vũ, ngồi bên cạnh Xảo Nhi.
Khuôn mặt Xảo Nhi xấu hổ đỏ đến nỗi sắp chảy máu: "Huynh đừng, đừng ngồi ở chỗ này, ta có thể tự lái xe được, không cần huynh. "
“Ta với nương tử của ta ngồi cùng nhau, cũng đâu phải chuyện trấn động đời đất gì đâu?" Trong lòng Phong Tảo vui vẻ, cả khuôn mặt trần hiện lên hai chữ “vui vẻ”.
“Ai là nương tử của huynh chứ! Đừng nói nữa!" Xảo Nhi càng thêm xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.
"Muội là nương tử của ta mà! Sáng nay ta đã đề cập với Thế tử gia rồi, Thế tử gia nói, chúng ta muốn yêu sao thì yêu, vậy là hắn đồng ý rồi đó! "
“…”
Có thật là Thế tử gia đã nói câu đó không? Không hợp với khí chất cao quý lạnh lùng của hắn chút nào!
Mặc dù Xảo Nhi có chút kinh ngạc, nhưng nàng ấy vẫn xấu hổ muốn chết: “Đừng nói nữa…”
Ở đằng xa, Nhu Nhi nắm Quyên Tử trong tay, trong đôi mắt gần như có thể phát ra ngọn lửa.
Bọn họ thực sự cứ đi cùng nhau một cách công khai như thế này, thậm chí còn không sợ bị ai thấy được rồi nghi ngờ!
Tiện nhân, thật quá đáng!
Không hành hạ chết nàng ta, thì nàng cũng sẽ tức đến nỗi không sống nổi nữa!
… Phía trước là lãnh thổ của nước Nam Tấn.
Ngay sau khi băng qua biên giới quốc gia, một nhóm người ngồi ngựa ngay lập tức đi tới chào đón.
"Cung nghênh Nhị hoàng tử, Thất công chúa trở về nước! "
"Cung nghênh Ly Thế tử của nước Sở, Cửu công chúa!”
Sở Khuynh Ca đi ra khỏi xe ngựa.
Sau khi đi gần mười ngày, đây vẫn là lần đầu chính thức, cảm nhận được không khí của đất nước Nam Tấn này.
Nhìn từ xa, đó là cổng thành Đô Vọng Thành của nước Nam Tấn.
Đô Vọng Thành, vẫn còn cách Đô Tấn Thành của nước Nam Tấn ba bốn ngày nữa.
Tuy rằng khoảng cách còn khá xa, nhưng dường như đã có thể ngửi thấy mùi hương của Tấn Thành rồi.
Mảnh đất nơi mà Nam Tinh đã lớn lên, cuối cùng hôm nay nàng cũng đã ở đây!
Những người ra khỏi thành để nghênh đón, ngoại trừ thành chủ của Vọng Thành là Cố Văn Vũ, còn có cả Thích Kiêu đại tướng quân của Trần Nam nước Nam Tấn.
Sau khi hai người chào hỏi những người khác xong, đi cùng với Nam Tân Dịch, cùng nhau đi đến trước mặt Sở Vi Vân, quỳ một gối xuống đất: “Tiểu điện hạ, hoan nghênh trở về!”