Sở Khuynh Ca nhìn cái bóng ở trên nóc nhà kia, trầm mặc.
Ra tay giúp đỡ nàng, nhưng lại không muốn ra mặt để gặp nàng dù chỉ một lần.
Thậm chí sau khi đồng minh của nàng đến, cũng rời đi trong im lặng.
Nếu không phải nghe Phong Tảo nói, có lẽ cả đời nàng cũng không thể biết được, đêm đó bản thân không bị hủy hoại ở trong tay Hắc Lang, là nhờ có hắn ở đó.
Trong lòng vô cùng phức tạp, muốn đi lên nói với hắn hai câu, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Có lẽ, nếu hắn đã không muốn để cho nàng biết, vậy thì chuyện này, coi như chưa bao giờ xảy ra?
Sở Khuynh Ca xoay người, đang định cất bước rời đi.
Ở trên nóc nhà cách đó không xa, lại truyền đến tiếng ho khan trầm thấp của nam nhân.
Nàng có chút do dự, nhưng đột nhiên có một bước chân, bước rất nhẹ, lướt đi về phía nóc nhà.
Phong Ly Dạ vẫn như cũ nhìn về phía chân trời xa xa, không hề di chuyển.
Khuynh Ca đứng ở phía sau hắn, nhìn vào nửa khuôn mặt còn có phần nhợt nhạt của hắn.
Được ánh trăng chiếu sáng, sắc mặt lại càng thêm phần ốm yếu hơn.
Nói không thèm để ý, là giả.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá nên ngột ngạt, phải châm cứu để thông khí, lưu thông máu.”
Phong Ly Dạ vẫn không hề có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm về nơi xa.
Bình thường ở thời điểm này có lẽ lúc này Sở Khuynh Ca đã rời đi rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến hai ngày trước, chính mình gặp phải nguy hiểm, nam nhân này hận không thể gϊếŧ chết nàng lại âm thầm giúp nàng một phen, tính nhẫn nại của nàng cũng nhiều hơn bình thường một chút.
Khuynh Ca ngồi xuống bên cạnh hắn, mở túi đựng châm ra: “Ta là đại phu, ít nhất giờ khắc này, ngươi có thể tin ta.”
“Ta thật sự có thể tin ngươi sao?”
Phong Ly Dạ nghiêng đầu, rũ mắt xuống nhìn nàng một cái.
Đúng, hắn làm sao có thể nào tin nàng được, chưa bao giờ có người dám lừa gạt hắn như thế!
Bởi vì, người khác căn bản không có cơ hội như vậy.
Sở Khuynh Ca biết, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mặc kệ trong lúc đó hai người có tình cảm tốt như thế nào, thì sự tin tưởng cũng không còn nữa.
Nếu như ngày ấy cho người kiểm tra miệng vết thương của Xảo Nhi, hắn cũng phải có mặt, bởi vì, hắn đã không tin chính mình.
Hai người không có sự tin tưởng, thực sự, đã không còn hợp để ở cạnh nhau nữa rồi.
“Ồ, không tin ta, lại còn liều mạng cứu ta rồi cứu ta, Thế tử gia người thật là có tình người, nhưng cũng rất mâu thuẫn.”
Hắn không nói lời nào, sắc mặt u ám, vô cùng khó coi.
“Quên đi, đêm nay chúng ta không cãi nhau, ta chỉ là một đại phu bình thường mà thôi.”
Nàng khoát tay áo, chuẩn bị cầm sẵn bao đựng châm, nhìn hắn: “Không tốn quá nhiều thời gian của người, cũng sẽ không có gì rắc rối, chẳng qua là lưu thông máu cho ngươi mà thôi, cũng không có đau đớn gì cả.”
Giải thích xong, nàng mới nói: “Thế tử gia có thể quay lại đây hay không?”
Dù sao, thân thể của hắn nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy.
Lúc này, không có gì phải xấu hổ cả.
Phong Ly Dạ lại nhìn nàng một cái nữa.
Sở Khuynh Ca cười nhạt: “Vào thời điểm là đại phu, ta thường sẽ không hại người, yên tâm.”
Hắn không nói gì cả, đôi môi mỏng khẽ mím, có chút lạnh lẽo.
Khuynh Ca đang đợi.
Nhưng mà lần này, nàng thật sự phải đợi rất lâu.
Hắn một câu cũng không nói, cứ nhìn nàng như vậy.
Cũng không biết đã nhìn bao lâu, ngay lúc Sở Khuynh Ca thiếu chút nữa không thể nhịn được nữa mà định nhảy xuống nóc nhà, thì hắn đột nhiên mở vạt áo của mình ra.
Khiến cho người ta không nghĩ tới chính là việc sau khi hắn mở vạt áo ra, vậy mà lại nằm ở trên đùi của nàng ngủ.
Khuynh Ca giật mình một lúc, sau khi ngơ ngác nhìn vào nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên đùi mình, thì nàng mới hoàn toàn phản ứng lại được.
Hắn hẳn là phải vô cùng chán ghét nàng mới đúng chứ?
Vậy mà, nguyện ý gần gũi với nàng!
“Thế tử gia…”
“Bắt đầu làm đi, đừng mở miệng.” Tuy rằng hắn đã nhắm hai mắt lại, nhưng dường như Khuynh Ca vẫn có thể nhìn thấy sự chán ghét ở trong đáy mắt của hắn đối với bản thân nàng.
Nam nhân này, thật sự là một người vô cùng mâu thuẫn.
Cứu nàng nhưng lại ghét nàng, muốn đến gần nàng nhưng lại không tin nàng.
Trên thực tế, Khuynh Ca cũng không biết, cảm giác của mình đối với hắn ra là.
Chỉ biết là, sao đêm nay, dường như… cũng rất đẹp.