Tiếng khóc của Nhu Nhi đã làm kinh động đến không ít người.
Hai người họ ở giữa sân, tất cả mọi người chỉ dám đứng ở cổng vòm hoặc một đầu hành lang, yên lặng trốn xem.
Công chúa chỉ đánh một cung nữ, đây không phải là điều mà những hạ nhân hay thị vệ có thể ngăn cản.
Không có tin tức gì từ phía Thế tử gia!
Về phần Vân Quận chúa, chắc là đã có người đi thông báo, nhưng không biết quận chúa có nguyện ý vì một cung nữ nhỏ nhoi mà muốn trực tiếp xung đột với công chúa hay không.
“Cứu mạng, cứu mạng…” Nhu Nhi vẫn đang khóc.
Nữ nhân điên cuồng này gần như đã kéo hết toàn bộ mái tóc của nàng ta xuống, thật sự rất đau!
Sở Khuynh Ca quăng Nhu Nhi xuống đất, một chân đạp lên ngực nàng ta.
Nhu Nhi đau đến mức suýt chút nữa thì hộc máu.
Tuy nhiên, Sở Khuynh Ca không hề có chút lòng thương hại nào, chân nàng càng dùng thêm sức, khiến cho Nhu Nhi đau đến mức gần như ngất đi.
Nàng từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Nhu Nhi: “Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi bắt nạt Xảo Nhi ở sau lưng ta, y nương chính là bài học trước mắt của ngươi, ngươi còn dám bắt nạt người của ta sao?”
“Cứu, cứu mạng… Quận chúa, quận chúa sẽ không… Buông tha cho người…"
"Ồ, Sở Vi Vân sao? Ngươi cho rằng nàng ta sẽ vì một cung nữ nhỏ nhoi như ngươi mà đối đầu với ta sao? Nàng ta không sợ làm hỏng danh tiếng dịu dàng nhu mì mà ta tốn bao công sức xây dựng sao?”
Nhu Nhi không dám nói lời nào, nàng ta vừa đau, vừa tức lại vừa hoảng!
Rất nhiều người vây quanh xem, thị vệ ở cách đó không xa, thế nhưng thật sự không có người chịu ra mặt giúp nàng ta!
Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy công chúa làm như vậy là quá đáng sao?
“Cứu… Mạng…”
“Ta xem ai dám cứu mạng của ngươi.” Sở Khuynh Ca giơ chân lên, lại giẫm xuống lần nữa!
“Ưm…” Lần này, Nhu Nhi thật sự bị nàng giẫm đến nôn ra máu!
Tại sao tiện nhân này có thể ngang nhiên hoành hành trong quân ngũ của Thế tử gia không chút kiêng dè?
Tại sao không ai giúp nàng ta?
Phong đại ca…
Trong tầm mắt nàng ta, bóng dáng cao lớn của Phong Tảo đang nhanh chóng đến gần.
Nhu Nhi vươn cánh tay yếu ớt: “Phong đại ca…”
“Công chúa, chuyện gì vậy?” Phong Tảo bước nhanh đến chỗ hai người họ.
Chuyện này, thị vệ cũng chỉ dám nói cho hắn ta biết, không dám quấy rầy đến Thế tử gia.
Đương nhiên Thế tử gia không muốn thấy giữa Cửu công chúa và Vân Quận chúa xảy ra thêm xung đột.
“Phong đại ca, ta, ta cái gì cũng… Không có làm, cứu, cứu ta…” Ngay cả thở Nhu Nhi cũng cảm thấy đau đớn.
Mặc dù Phong Tảo không thích nàng ta, thậm chí còn cảm thấy nàng ta có chút phiền phức, nhưng Cửu công chúa bắt nạt người thế này… Thật sự có hơi quá đáng.
“Công chúa, rốt cuộc nàng ta đã làm sai cái gì?”
Không cần biết là sai lầm gì, bắt nạt nàng ta ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, quả thật không đúng.
“Nàng ta không có làm gì sai.” Sở Khuynh Ca thản nhiên nói.
“Không… Làm sai?” Đây là ý gì? Phong Tảo không hiểu.
“Ít nhất là trong lúc này, ta vẫn chưa phát hiện ra nàng ta đã làm sai chuyện gì.”
Sở Khuynh Ca nhún vai, ánh mắt có chút vô tội.
“Chỉ là ta muốn đánh nàng ta, muốn kéo tóc nàng ta, muốn bắt nạt nàng ta, ta cũng không biết tại sao lại như vậy, có thể là nhìn dáng vẻ nàng ta khiến người khác rất muốn đánh.”
“…” Lúc này Phong Tảo cảm thấy bản thân không nói nên lời.
Điều này… Như vậy cũng quá tùy hứng rồi.
“Không phải lúc nào ta cũng luôn ngang ngược tàn bạo như vậy à? Những tin đồn về ta, chẳng lẽ Phong thị vệ không có nghe qua sao?”
Cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng rút lại bàn chân cao quý từ người Nhu Nhi.
“Xem như do ngươi xui xẻo, sau này đừng để ta gặp lại ngươi, gặp một lần ta sẽ đánh một lần, biết không?”
Sở Khuynh Ca khịt khịt mũi, sau đó xoay người bỏ đi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của nàng đã đi xa Nhu Nhi mới không ngừng khóc lóc: “Hu hu hu, Phong đại ca, phải làm sao đây? Xin huynh hãy cứu ta!”