Tại sao Sở Khuynh Ca không đi theo Linh Lung vào rừng cây?
Trên thực tế, nàng đã sớm nhìn ra Linh Lung có võ công cao cường, nàng ta cũng không phải là một cung nữ bình thường.
Nếu có khả năng năng lực của đối phương cao hơn nàng, vậy tại sao nàng phải ngu ngốc đi theo nàng ta vào rừng cây?
Vậy không phải là chịu chết sao?
Chỉ có kẻ ngốc mới làm điều này, còn nàng là Cửu công chúa vô cùng thông minh!
Vì vậy, tối hôm đó, nàng đã về ăn uống với Xảo Nhi, trải qua một đêm vui vẻ.
Phong Tảo chuyển lời của Sở Khuynh Ca đến Phong Ly Dạ, quả nhiên buổi chiều ngày hôm sau, sương mù bắt đầu tan.
“Cửu công chúa đã sớm đoán được sương mù sẽ tan vào lúc này?”
Phong Tứ vừa vào tới, vẻ mặt hắn ta đầy nghi ngờ: “Công chúa có thể xem thiên tượng sao?”
“Công chúa nói biết một chút.” Phong Tảo nói lại lời của Sở Khuynh Ca.
Phong Tứ nhìn Phong Ly Dạ, đây không phải là chuyện công chúa biết một chút, đây rõ ràng là “Biết rất rõ”!
Lần trước khi tập kích quân doanh Bắc Tần, nàng cũng có thể đoán được khi nào gió to sẽ thổi tới, lợi dụng gió to để thổi phấn độc đến quân doanh Bắc Tần.
Hai lần! Đây cũng không phải là sự ngẫu nhiên.
Tiểu nha đầu Cửu công chúa này là ai, được người nào dạy dỗ? Biết tất cả mọi thứ, đã là thần y, bây giờ lại… Quả thật là không thể tin được.
Phong Tảo cũng lén lút liếc mắt nhìn Phong Ly Dạ một cái, một vị Cửu công chúa như vậy, sao Thế tử gia lại có thể không kinh ngạc?
Nhưng trong mắt Phong Ly Dạ, vẫn không hề có chút gợn sóng nào.
Thế tử gia vẫn là Thế tử gia, không ai có thể đoán hết được tâm tư của ngài ấy.
Phong Ly Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn Phong Tứ một cái: “Tình hình phía trước thế nào?”
“Phía trước tụ tập không ít người trong giang hồ, nhưng hình như hôm qua có người đến gây rối, gϊếŧ chết một đám cao thủ, vì vậy có không ít người rút lui.”
Nhìn thấy Phong Ly Dạ nhíu mày, Phong Tứ lập tức giải thích: “Hình như là có người đang âm thầm giúp đỡ chúng ta.”
“Là ai?”
“Tạm thời thuộc hạ không thể tra ra thân phận của người đó, nhưng thuộc hạ nghe nói đó là một nam tử đeo mặt nạ.”
Nam tử đeo mặt nạ, không chỉ có Phong Tảo nghĩ đến nam tử áo đen trước đây.
Ngay cả trong đầu Phong Ly Dạ cũng lóe lên hình bóng của nam tử áo đen.
“Lệnh truy nã của hoàng thất Bắc Tần đưa ra, chính người của hoàng thất Bắc Tần cũng không thể ngăn cản được.”
Vì vậy, người đeo mặt nạ này không thể nào là nam tử áo đen được.
Phong Ly Dạ liếc nhìn ra bên ngoài lều, sau khi sương mù tan đi, hiện giờ hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những thị vệ bình thường cách đó mấy thước.
Ngoài vài chục thước, có thể không nhìn thấy rõ sắc mặt và tướng mạo, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng thân hình.
Nói cách khác, bây giờ thật sự có thể khởi hành.
“Gia, thuộc hạ đã hạ lệnh chỉnh đốn đội ngũ rồi, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.” Phong Tứ chắp tay nói.
Phong Ly Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xuất phát.”
Đã có người tiên phong vì bọn họ, vì bọn họ mà loại trừ chướng ngại, lót sẵn con đường phía trước.
Bây giờ còn không đi, chẳng phải không nhận lòng tốt của người ta sao?
Phong Ly Dạ cũng rất muốn nhìn xem, đến cuối cùng là ai đã mở sẵn đường cho bọn họ như vậy!
Thế nhưng hai ngày tiếp theo người này vẫn ở phía trước mở đường cho bọn họ.
Nhưng trong suốt hai ngày này, Phong Tứ vẫn không tra ra được thân phận của người đó.
Người này rất thông thạo đường đi trong khe núi, lúc đầu ở mặt đất bằng phẳng có thể đuổi kịp hắn ta, nhưng khi hắn ta đi vào rừng núi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Giống như một người đã sống trong rừng núi nhiều năm.
Nhưng những người như vậy nên sống vô âu vô lo mới đúng, sao có thể giúp bọn họ được?
Tối hôm đó, cả đội dừng chân tại Khánh Môn Quan.
Các chủ tử đã thương lượng về kế hoạch cho hành trình tiếp theo, lúc Sở Khuynh Ca quay trở lại đã nhìn thấy Nhu Nhi đang vội vã đi ra khỏi phòng của Xảo Nhi…