Nam Tấn ở phía bắc nước Sở, mà quốc đô hoàng thành nước Sở cũng dựa sát phía bắc nước Sở.
Từ hoàng thành đến Nam Tấn thực sự không xa xôi gì.
Theo hành trình hiện tại, nếu không chậm trễ thì gần ba ngày nữa là đến nơi.
Khuynh Ca đến niên đại này mới phát hiện, một nước ở đây không lớn lắm.
So với một quốc gia trong thế kỷ 21, một quốc gia ở đây có quy mô tối đa bằng hai hoặc ba tỉnh lớn nhỏ mà thôi.
Đây còn là cường quốc!
Các nước nhỏ thì không cần phải nói, diện tích nhỏ đến đáng thương.
Hiện có bảy quốc gia trong lục địa năm châu này.
Có ba nước có quốc lực hùng hậu hơn là nước Sở, nước Yến và Nam Tấn.
Ba nước có quốc lực yếu hơn là Bắc Tần, Bắc Tấn và Nam Tần.
Còn một nước nữa là tồn tại vô cùng đặc thù.
Bọn họ gọi là nước Tinh Nguyệt, thế nhưng bọn họ lại không giống một đất nước hoàn chỉnh.
Đó là một đất nước đầy dã man và bạo lực, máu tanh và tà mị.
Bọn họ do vô số thổ dân tạo thành, tộc nào tộc nấy đều tự làm theo ý của mình.
Ngày thường những tộc này ngươi tranh ta dành, thoạt nhìn thì chia năm sẻ bảy.
Nhưng nếu như nước khác muốn xâm lược địa bàn của họ, vậy thì, các tộc sẽ liên kết lại gϊếŧ sạch không để lại cho kẻ địch xâm lược một manh giáp nào.
Nhiều năm qua mọi người đều biết người nước Tinh Nguyệt không đồng lòng, nhưng những năm này người dám phạm vào ngày một ít.
Đừng nói là xâm lược mà ngay đến bước một bước vào cũng chẳng có dũng khí lớn đến vậy.
Nơi đó, chỗ nào chỗ nấy cũng tràn ngập hơi thở chết chóc tà mị, nếu không phải là người của nước Tinh Nguyệt vậy thì mọi người đều tránh xa.
Tóm lại, có thể nói đó là một đất nước không cách nào vượt qua được.
Khuynh Ca thu hồi kính viễn vọng tự chế, nhìn về phía Nam Tấn, không hiểu sao trái tim lại trở lên kích động.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không tài nào hiểu nổi, bản thân mình đến cùng là bị sao nữa.
Nàng muốn đến Nam Tấn, muốn xem thử nơi Nam Tinh đã lớn lên.
Không có nguyên nhân nào khác cả.
Dù là vượt núi băng ngàn, dù là nói đó có chẳng tốt đẹp gì đi nữa!
Chỉ là, muốn đến đó.
“Công chúa, phía trước có sương mù, thế tử gia mời người qua lều bàn bạc lộ trình tiếp theo.” Lam Vũ vội đuổi tới.
“Biết rồi.”
Sở Khuynh Ca cất kính viễn vọng đi, cùng Xảo Nhi đi đến căn lều đằng xa.
Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng ho trầm thấp của nam nhân.
Xảo Nhi là có phần sợ hãi, lại có cả chút đau lòng.
Nàng ấy nhẹ nhàng kéo tay áo Sở Khuynh Ca: “Công chúa, sức khỏe của thế tử gia… hình như vẫn mãi không khỏe lại.”
Sở Khuynh Ca không nói lời nào.
Sức khỏe của Li thế thử thế nào, nàng chỉ cần nhìn sắc mặt là rõ như lòng bàn tay.
Sau lần Phong Li Dạ tự nghịch chuyển chân khí làm tổn thương đến kinh mạch xong thì nguyên khí thương nặng vẫn chưa khỏe lại.
Về mặt y học, cái này được gọi là tích tụ tâm bệnh, tâm trạng ảnh hưởng đến cơ thể.
Khúc mắc mãi không cởi, di chứng của bệnh sẽ luôn ở đó, cơ thể khó hồi phục.
Tâm trạng của hắn luôn rất kém…
“Công chúa, kỳ thật…” Xảo Nhi có hơi do dự.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, có nhiều lời cũng vô dụng.
Nhưng, nàng ấy luôn rất tò mò.
“Người thật sự… thật sự không đau lòng chút nào sao?”
Ngay đến cả người bị thế tử gia lệnh đánh gậy như nàng ấy còn đau lòng, công chúa thật sự không để ý đến chút nào sao?
Sở Khuynh Ca ngước mắt lên, nhưng nhìn thấy Sở Vi Vân đi cùng với Nhu Nhi.
Sau bọn họ còn có nhị hoàng tử Nam Tấn, Nam Tân Dịch, cùng với thất công chúa Nam Tấn là Nam Dung Dung, người dạo gần đây nhìn Phong Li Dạ như hổ đói nhìn mồi.
Khuynh Ca lạnh nhạt nói: “Để ý hay không có khác gì?”
“Công chúa, quận chúa, nhị hoàng tử thất công chúa, thế tử gia cho mời.”
Phong Tảo ra khỏi lều, sau khi mời mấy vị vương tử vào, hắn ta nhìn Xảo Nhi, bước lên trước một bước: “Gần đây sức khỏe muội sao rồi? Đỡ tí nào chưa?”