“Ngươi nói gì? Ngươi, ngươi dám nói lại lần nữa!”
Sắc mặt Sở Vi Vân thay đổi cực lớn.
Linh Lung lại mặt không biểu cảm, vẫn đi về phía nàng ta như cũ: “Lời ta nói, Vân quận chúa không nghe rõ sao?”
“Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta! Ngươi còn dám nói nữa, ta… ta gϊếŧ ngươi!”
Linh Lung mặc kệ nàng ta, lướt qua nàng ta đi về phía cửa, rồi khóa cửa phòng lại.
Quay đầu nhìn chằm chằm vào sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại nhìn vào Nhu Nhi ở bên cạnh bị dọa đến run lẩy bà lẩy bẩy từ lâu, nàng ta từ lạnh.
“Chuyện đó ngươi nói với cung nữ này rồi? Có cần ta diệt khẩu giúp ngươi không?”
“Không…” Chân Sở Vi Vân mềm nhũn cả ra.
Trái tim Nhu Nhi thắt chặt lại, quỳ phục xuống đất.
“Linh, Linh Lung tỷ tỷ, đừng, đừng mà! Ta, ta không nói ra đâu, ta sẽ không nói ra lấy một chữ, thật đấy, ta thề! Cầu xin tỷ! Cầu xin tỷ bỏ qua cho ta!”
Nàng ta không muốn biết, là Vân quận chúa không quản được miệng mình, ăn nói lung tung!
Chuyện cơ mật thế này, sao Nhu Nhi có thể không hiểu? Biết rồi thì có thể bị diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Nàng ta thật sự không muốn biết!
“Nàng ta, nàng ta không biết…” Sở Vi Vân tâm hoảng ý loạn.
“Không quản được miệng của mình, giờ biết sợ rồi à?” Linh Lung đứng ở phía cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chủ tớ hai người.
Sở Vi Vân thực sự sợ rồi, nhưng, nàng ta sợ không phải Linh Lung diệt khẩu Nhu Nhi.
Nhu Nhi chẳng qua chỉ là một cung nữ, nàng ta sống thì đương nhiên tốt, dù sao thì mình cũng đã quen nàng ta hầu hạ.
Còn nếu chết rồi thì cũng chẳng sao, một cung nữ mà thôi.
Cái Sở Vi Vân sợ là nếu để hoàng tổ mẫu biết được chuyện mình nói việc này ra ngoài, hoàng tổ mẫu chắc chắn sẽ trừng phạt nàng ta thật nặng !
Đúng vậy! Nàng ta vốn không phải là nữ nhi của Nam Tinh! Nữ nhi thực sự của Nam Tinh đã chết rồi!
Nàng ta vốn là cửu công chúa trong cung, thái hậu muốn trải đường cho tương lai, mới đổi nàng ta thành con gái của Nam Tinh.
Thái hậu không nói con gái của Nam Tinh thế nào nhưng hơn phân nửa là không còn trên đời nữa rồi.
Mà cửu công chúa Sở Khuynh Ca bây giờ đáng ra phải là thứ mười mới đúng!
Sở Vi Vân nhìn Linh Lung hoảng sợ không thôi.
Mặc dù nàng ta chán ghét Linh Lung không thôi, nhưng, lời của Linh Lung cũng đúng.
Công chúa trong cung quá nhiều, công chúa không có giá trị lợi dụng, dù cho là được sủng ái như Sở Khuynh Ca thì cũng chỉ là con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nàng ta muốn được thái hậu xem trọng, vậy thì ắt phải làm cho bản thân mình trở nên có giá trị.
Sở Vi Vân hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại.
“Tại sao không để ta đi tố cáo Sở Khuynh Ca? Hoàng tổ mẫu đâu thiếu gì một công chúa thành việc thì ít bại sự có thừa.”
Để nàng ta gả cho Phong Dạ Li, kết quả cuối cùng nàng ta và Dạ ca ca vẫn hòa li!
Sở Khuynh Ca, đáng ra phải khiến hoàng tổ mẫu tuyệt vọng thậm chí vứt bỏ mới phải!
“Cửu công chúa bất hòa với thế tử gia bất hòa, chẳng lẽ không phải hơn phân nửa nguyên nhân là do ngươi tạo ra sao?”
“Không phải ta cố ý đối nghịch mới nàng ta, nhưng chính ngươi cũng đã tận mắt thấy, nàng ta căn bản không bằng lòng giúp hoàng tổ mẫu!”
Quân cờ Sở Khuynh Ca này từ sau khi gả đi đã thay đổi hoàn toàn.
Hoàng tổ mẫu cũng biết, không phải sao?
Linh Lung không nói lời nào, quả thực Sở Khuynh Ca đã hoàn toàn không chịu sự khống chế nữa.
Còn một điểm nữa, vậy mà đến cả nàng ta cũng đánh giá thấy nữ nhân này!
Sở Khuynh Ca bây giờ ngay đến là người của hoàng gia cũng không phải, lòng của nàng ta hoàn toàn không thuộc về thái hậu nương nương.
“Linh Lung, thực ra ngươi cũng không thích tiện nhân đó, không phải à?”
Sở Vi Vân coi như là hiểu được cái gọi là nhìn mặt mà nói chuyện, đáy mắt Linh Lung lóe lên tia căm hận, nàng ta nhìn rõ mồm một.
“Vậy ta đối phó nàng ta, không phải vừa hay hợp ý ngươi đó sao? Dù gì hoàng tổ mẫu cũng chẳng để ý nàng ta.”