Khuynh Ca thực sự rất tức giận.
Nhưng nàng lại không biết mình tức giận vì cái gì?
Phong Ly Dạ thiện vị Sở Vi Vân nhưng cũng bảo vệ nàng.
Như vậy cũng được coi là một loại biến tướng của “công bằng và công lý.”
Lòng bàn tay nàng siết chặt lại, không biết qua bao lâu nàng mới ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của hắn.
Cười lạnh nhạt, che giấu toàn bộ suy nghĩ, không để người nào biết được.
Nhưng Phong Ly Dạ lại biết rõ, nụ cười này vô cùng hời hợt.
“Thế tử gia tài trí hơn người, mọi chuyện vốn dĩ là như vậy, bây giờ y nương cũng đã chết, thế tử gia đã báo thù giúp ta và Xảo Nhi, ta và Xảo Nhi cảm kích còn không hết, làm sao dám có ý kiến chứ?”
Buông tay xuống, nhẹ nhàng đẩy bàn tay của hắn đang nắm làn váy của nàng ra.
Nàng cười đến rung động lòng người: “Thế tử gia công bằng như vậy, bổn công chúa vô cùng biết ơn.”
Phong Ly Dạ lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Xảo Nhi vẫn còn khóc sướt mướt.
Sau khi Lam Vũ đi vào, nàng ấy vẫn còn nằm lì ở trên giường khóc.
Lam Vũ không dám đi qua, tuy rằng quan hệ giữa bọn họ rất tốt, ba người giống như một gia đình tuy ba mà một.
Nhưng mà nam nam nữ nữ thụ thụ bất thân.
Lam Vũ dịu dàng khuyên nhủ: “Xảo Nhi, mặc dù không thể trừng trị được quận chúa nhưng ít ra y nương cũng đã bị trừng phạt rồi.”
Thấy Xảo Nhi vẫn khóc như cũ, Lam Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
“Xảo Nhi, đừng buồn nữa, công chúa đã cố gắng hết sức rồi.”
“Lần này quận chúa trở lại Nam Tấn, có lẽ là về kế thừa ngôi vị hoàng đế, vì vậy sự an toàn của quận chúa là quan trọng nhất, chắc chắn thế tử gia sẽ không để cho ngài ấy gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.”
“Thế tử gia sẽ không trừng phạt quận chúa đâu, mặc kệ ngài ấy có phạm phải sai lầm gì, dù sao quận chúa liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước, nếu quận chúa xảy ra chuyện gì khi ở chỗ thế tử gia, tất cả mọi người ở Nam Tấn từ thấp đến cao sẽ không bỏ qua cho nước Sở của chúng ta đâu.”
“Xảo Nhi, công chúa… Thật sự không có cách nào, muội… Muội đừng tức giận nữa…”
“Không phải nàng đang tức giận, nàng chỉ là đang đau lòng cho ta.”
Sở Khuynh Ca đứng lên, cầm thuốc đến bên giường, thả mạn che mặt xuống.
“Nếu cứ khóc nữa, ta sẽ tức giận thật sự đấy.”
“Công chúa…” Xảo Nhi lau nước mắt, hận không thể hung hăng ôm nàng một cái.
Thế nhưng mà bây giờ nàng ấy không thể lộn xộn được.
“Công chúa, Xảo Nhi cầu xin người đừng như vậy nữa, có thể báo thù hay không em cũng không thèm quan tâm, nhưng mà thân thể của công chúa đáng giá ngàn vàng.”
Vì để cho thế tử gia biết rõ nàng ấy bị hạ độc, vậy mà công chúa lại dùng thân thể của mình để vu khống cho y nương.
Thật sự Xảo Nhi rất khó chịu, nàng ấy chỉ là một cung nữ nho nhỏ, nên mạng của nàng ấy còn không bằng một đầu ngón tay của công chúa.
Không đáng.
“Công chúa, thế tử gia… Thế tử gia không tin người, bây giờ phải làm sao? Ngài ấy…”
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ tin tưởng ta.” Tất nhiên Ly thế tử sẽ không dễ bị lừa gạt như vậy.
“Vậy người còn…”
“Nếu không có chuyện này thì sẽ không có cách nào buộc hắn ở trước mặt mọi người cho người kiểm tra vết thương của em.”
Đây cũng là điểm mà Sở Khuynh Ca bất lực nhất và cũng bực bội nhất.
“Hắn muốn che chở cho Sở Vi Vân, hắn nhất định phải đưa Sở Vi Vân bình yên vô sự đến Nam Tấn, đây chính là trách nhiệm của hắn với tư cách là chiến thần ở nước Sở.”
“Nếu đến tố giác với hắn, có lẽ đến liếc em một cái hắn cũng không thèm liếc.”
“Công chúa…”
“Trước kia ta đã làm một chuyện có lỗi với mẫu thân của hắn, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta, không nhìn không tra, lại thêm một người là em khích bác ly gián, xúi giục công chúa là ta vu oan cho Sở Vi Vân, em có mười cái mạng cũng không đủ cho hắn gϊếŧ.”
Lời nói này của công chúa đã khiến Xảo Nhi rùng mình một cái.
Trong lòng Lam Vũ cũng thấy sợ hãi.
Bây giờ thế tử gia đã không còn là thế tử gia dịu dàng của lúc trước nữa rồi, hắn sẽ không niệm tình cũ.
Công chúa lo lắng rất đúng, bản thân công chúa bị thương, làm mọi chuyện lớn lên, có thế nào thì trách nhiệm cũng sẽ không rơi trên đầu của Xảo Nhi.
Công chúa mưu tính sâu xa, người bình thường không thể so sánh được.