Người ngoài cửa cũng nghe rõ mồn một mẩu đối thoại của mấy vị trong phòng.
Cuối cùng, y nương cũng không xin tha hay tố cáo nữa. Bà ta ‘bịch’ một tiếng, ra sức dập đầu, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Thế tử gia, ta… Ta nhận tội, ta nhận tội!”
Phong Tảo đã xách bà ta lên: “Ngươi nói, là ai sai sử ngươi hạ độc hại Xảo Nhi?”
Rõ ràng Thế tử gia không muốn điều tra, nhưng hắn ta không muốn! Hắn ta không muốn cứ từ bỏ như vậy!
Hắn ta phải đòi lại công bằng cho Xảo Nhi!
Đây vẫn là lần đầu tiên Phong Tảo người đã đi theo Thế tử gia mười mấy năm, làm trái ý muốn của hắn chỉ vì Xảo Nhi!
Y nương âm thầm liếc nhìn hắn ta một cái, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Bà ta khàn giọng nói: “Là ta không nhìn nổi các nàng thường xuyên bắt nạt quận chúa. Ta đi theo quận chúa nhiều năm như vậy, coi ngài ấy như nữ nhi của mình, không chịu nổi khi ngài ấy bị người ăn hiếp.”
Y nương cắn răng, dần cất cao giọng nói.
“Cửu công chúa và nha đầu Xảo Nhi khốn kiếp này thường hay bắt nạt quận chúa! Là các nàng xứng đáng! Nếu ta có năng lực, ta nhất định sẽ trực tiếp gϊếŧ chết họ!”
Bên trong phòng, vang lên giọng nói trầm thấp của Phong Ly Dạ: “Đánh chết.”
Phong Tảo không muốn, bàn tay hắn ta đang túm lấy vạt áo của y nương vẫn luôn run rẩy.
Phong Tứ dẫn theo hai gã thị vệ tới đây, trực tiếp lôi y nương đi.
Lúc này, Sở Vi Vân mới chạy vội tới trước cửa, qua cánh cửa đã nghe thấy tiếng khóc: “Dạ ca ca, cầu xin chàng nương tay, y nương nhìn ta lớn lên từ nhỏ, chẳng qua bà ấy quá đau lòng cho ta.”
“Dạ ca ca, đều là lỗi của ta, đều là ta sai! Xin chàng giơ cao đánh khẽ, tha một mạng cho bà ấy, xin chàng đó!”
Nhưng nam nhân trong phòng vẫn không hề phản ứng.
Chẳng mấy chốc, hậu viện lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của y nương.
Dần dần, tiếng la thảm thiết yếu đi.
Cuối cùng, lặng yên không một tiếng động.
Khi đó bà ta bị đưa đi, quận chúa bỗng nhiên nói mấy câu:
“Nghe nói phong cảnh Vân Thành vô cùng đẹp, chờ ngươi trở về, bổn quận chúa sẽ trở lại Vân Thành cùng người, thăm nom người nhà của ngươi.”
Đến tận khi y nương nuốt xuống một hơi cuối cùng, trong lòng vẫn đang nghĩ tới những lời này của quận chúa.
Phong cảnh Vân Thành rất đẹp, nhưng nếu quận chúa đi, người nhà của bà ta còn có thể sống nổi ư?
Bà ta không còn sự lựa chọn khác.
Chỉ có chết!
“Dạ ca ca, cầu xin chàng…” Sở Vi Vân vẫn còn khóc lóc thương tâm ở ngoài cửa.
Trong phòng, Sở Khuynh Ca nhìn Phong Ly Dạ, ý cười dần trở nên lạnh lùng.
“Thế tử gia công bằng liêm chính như vậy, bản công chúa cám ơn ngài thay Xảo Nhi.”
Nhưng những gì nàng nói không hề nghe ra một chút ý tứ cảm kích nào.
“Thế tử gia, nếu sự việc đã kết thúc, mời Thế tử gia trở về đi! Không tiếp đãi!”
Xảo Nhi nằm trên giường run bần bật.
Công chúa đang tức giận.
Không phải công chúa không thèm để ý ư?
Dễ thấy được, thật ra ngài ấy vẫn để ý.
Nhưng điều khiến Xảo Nhi càng thêm sợ hãi chính là, Thế tử gia cũng đang nổi nóng.
Ánh mắt Phong Ly Dạ dừng trên chân của Sở Khuynh Ca, trên bắp chân là một mảng cháy đen.
Tuy rằng miệng vết thương không to như trên lưng của Xảo Nhi, nhưng cũng gần bằng nửa lòng bàn tay hắn.
Vết thương này khó coi đến mức nào.
“Ngươi muốn ta công bằng liêm chính hả?” Hắn nheo mắt lại, cố nén lửa giận, gần như sắp thiêu tới giữa mày.
Sở Khuynh Ca im lặng, buông làn váy của chính mình theo bản năng.
Nhưng váy còn chưa kịp rơi xuống, thì đã bị hắn xốc lên.
“Ngươi làm gì thế?” Làn váy xốc đến quá cao, gần như cả đùi đều bị nhìn sạch trơn.
Phong Ly Dạ xách làn váy một bên lên, ánh mắt lạnh lùng hiện lên ánh sáng buốt giá khiến người ta sợ hãi.
“Bổn thế tử hỏi ngươi, có phải muốn bổn thế tử xử lý công bằng hay không?”
Vết thương này hoàn toàn không thể nào là do y nương làm ra!
Nàng có thể lừa những người khác, nhưng chắc chắn không lừa được hắn!
Nếu nàng muốn đòi lại công bằng, vậy hai người phải cùng bị phạt.
Mà những kẻ biết rõ nội tình mà nàng gọi là “người mình” kia, cũng phải trừng trị hết!
Đây mới là công bằng liêm chính!