Y nương bị dọa sợ tới mức đờ cả người, còn không kịp mở miệng ra hét lên kêu cứu!
Mũi dao đã ở ngay trước mặt!
Lam Vũ theo bản năng định cản lại, nhưng đột nhiên, hắn ta lại thôi.
Hắn ta không muốn giữa Cửu công chúa và Thế tử gia có thêm bất kỳ tranh chấp nào, nhưng nếu đây là cách có thể khiến nỗi hận trong tim nàng được giải tỏa, vậy thì cứ để nàng gϊếŧ y nương kia đi!
Không ai có thể ngờ tới, ngay khoảnh khắc lưỡi dao sắp chạm vào cổ y nương kia, đột nhiên nó lại miễn cưỡng khựng lại.
“Sao vậy? Ngươi cũng biết sợ sao? Không phải lúc nãy ngươi oai phong lắm sao?” Sở Khuynh Ca nhướng mày.
Cuối cùng y nương cũng phản ứng trở lại, bà ta thất thần ngồi xuống đất đến “phịch” một tiếng.
“Công… công chúa… cứu…” Hai chữ “cứu mạng” này, cuối cùng lại bị bà ta tận lực nuốt xuống cổ họng.
Giờ mà bà ta lớn giọng kêu cứu, công chúa cũng chưa thật sự gϊếŧ bà ta, như vậy chẳng khác nào tự mua dây buộc mình, phạm phải tội phỉ báng công chúa.
Đến lúc đó, bà ta không chỉ phải chịu hai mươi đòn mà tội danh này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tội lỗi bà ta đã phạm phải với Xảo Nhi!
Y nương khó khăn nuốt một miếng nước bọt, nhìn chằm chằm vào con dao trong tay công chúa, suýt nữa thì bà ta bị lừa rồi!
“Công chúa, người… người nghĩ ta ngu xuẩn vậy sao?”
Nhưng quả thật lúc nãy bà ta đã bị dọa cho một phen hú vía.
“Ồ? Hóa ra ngươi thông minh như vậy!”
Khuynh Ca nhún vai, tỉnh queo đút dao nhỏ vào lại bên hông mình.
Còn Lam Vũ thì vừa phải lau mồ hôi lạnh túa ra khắp mặt mình.
Vừa nãy hắn ta thật sự tưởng công chúa sẽ gϊếŧ y nương.
Y nương chật vật tiếp tục trị thương nốt cho Sở Khuynh Ca, sau đó thu dọn đồ nghề rồi ra ngoài cửa.
Lần này thật lạ, Cửu công chúa không dùng dao làm khó bà ta.
Trở về một căn phòng khác trong dịch trạm, y nương gõ cửa phòng Sở Vi Vân.
“Sao ngươi lại quay về?” Thấy y nương bình yên vô sự trở về, sắc mặt Sở Vi Vân lập tức tối sầm lại.
Y nương căng thẳng trong lòng, biểu cảm của quận chúa như vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ nàng ta mong mình không thể quay lại nữa?
Nghĩ vậy, y nương cảm thấy tâm can rét lạnh kinh hãi, chân như nhũn ra.
Quận chúa… tất cả chuyện này, đều là kế hoạch của quận chúa! Bản thân bà ta chỉ là một quân cờ trong tay nàng ta mà thôi!
Tới tận bây giờ bà ta mới nhận ra điều này!
Cái gì mà đối phó Xảo Nhi, chẳng qua chỉ là muốn khiến Cửu công chúa nổi giận, giận tới mức gϊếŧ chết bà ta, nếu vậy thì mâu thuẫn giữa Cửu công chúa và Thế tử gia sẽ ngày càng trầm trọng hơn.
Người có lợi nhiều nhất, không ai khác chính là quận chúa!
Còn bản thân bà ta là một con cờ trong tay quận chúa, chắc chắn sẽ chết dưới tay Cửu công chúa.
“Sao? Quận chúa đang hỏi ngươi đó? Sao lại không trả lời? Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Cửu công chúa không làm gì ngươi sao?” Nhu Nhi đanh giọng hỏi.
Trên trán của y nương kia đã rịn mồ hôi lạnh, bà ta lí nhí: “Bẩm, bẩm quận chúa, công chúa có làm khó ta, nhưng… nàng ta chỉ tát ta một cái.”
“Chỉ tát một cái?” Nhu Nhi chau mày, không tin.
Sở Vi Vân cũng sầm mặt, đương nhiên nàng ta sẽ không tin rồi, đồ tiện nhân ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.
Y nương khúm núm sợ sệt, mặc dù trong lòng bà ta vừa sợ vừa hận Sở Vi Vân nhưng cũng chẳng dám làm gì.
Bà ta thuật lại chính xác những chuyện xảy ra trong phòng Cửu công chúa cho Vân quận chúa nghe.
“Vậy mà nàng ta lại không gϊếŧ ngươi ư?” Ngón tay thon dài của Sở Vi Vân không chút kiêng nể vạch lên trên ghế.
“Chắc, chắc là tình cảm mà Cửu công chúa dành cho cung nữ kia rất sâu đậm, không nghĩ được sâu sa như quận chúa.”
Cho nên, đừng lợi dụng tính mạng của bà ta rồi bắt bà ta đi đối phó công chúa nữa, công chúa đâu phải đồ ngốc, đúng không?
“Ngươi về đi.” Sở Vi Vân khoát tay.
Y nương vội vàng cúi người hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nhưng không ngờ, y nương vừa ra khỏi cửa thì đã có hai tên thị vệ bắt đi.
“Ngươi mưu hại Cửu công chúa, bây giờ phải đi cùng bọn ta một chuyến!”