Sở Khuynh Ca được đưa về phòng.
Y nương tới, nhìn bộ dạng bà ta hơi lo lắng sợ hãi: “Công, công chúa, tiểu nhân đến xem… xem vết thương cho người.”
“Đau quá, mau lên, mau chữa khỏi cho ta, bằng không ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.”
Sở Khuynh Ca duỗi chân ra, trên bắp chân nàng thực sự có một vết thương.
Miệng vết thương không ngắn, cỡ bằng nửa gang bàn tay.
Trước giờ y nương chưa từng trị thương cho Cửu công chúa, nhưng bà ta biết rõ hồi trước Cửu công chúa và Vân quận chúa từng là đối thủ không đội trời chung.
Nếu không phục vụ cho tốt thì cái mạng quèn của bà ta có thể bị hủy dưới tay vị công chúa này bất cứ lúc nào.
“Công, công chúa, sẽ hơi đau một chút, người cố chịu nhé.”
“Sao lại đau? Không phải là không đau sao? Y nương trong cung các người muốn ta chịu đau đớn sao?”
Không biết từ đâu Sở Khuynh Ca lấy ra vật gì đó quăng lên người y nương kia.
“Á…” Y nương kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa bị quăng ngã nhào xuống đất.
Là bình trà!
Cũng may là trong cái bình trà đó không có nước trà nóng!
Y nương sợ hãi hoảng hồn bò dậy, không dám nói nửa câu, lập tức lấy thuốc ra, cẩn thận từng tí một thoa vào vết thương của Sở Khuynh Ca.
Bị thương phần da thịt không thể tránh khỏi cảm giác đau đớn, bà ta chỉ có thể cố hết sức để Sở Khuynh Ca không cảm thấy quá đau.
Giờ không phải đang nói chuyện với Xảo Nhi, không phải lúc bà ta có thể tùy tiện láo xược.
Có quỷ mới biết tại sao Cửu công chúa lại kêu bà ta tới trị thương, đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống!
Chẳng lẽ là do công chúa biết chuyện Xảo Nhi nên mới cố ý gọi bà ta tới để báo thù?
“A! Đau quá! Ngươi làm cái gì vậy?”
Khuynh Ca giơ tay lên, còn chưa kịp để y nương định thần lại, một cái tát trời giáng đã yên vị trên má bà ta.
Y nương bị tát đến mức ngã dúi xuống đất, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.
Lâm Vũ đứng một bên, tỉnh bơ nói với y nương: “Còn không mau xử lý vết thương cho công chúa?”
Giờ thì y nương cũng coi như hiểu ra, vị Cửu công chúa này cố ý gọi bà ta đến hôm nay là vì muốn báo thù.
Nhưng nàng vì cố ý muốn báo thù bà ta mà không ngại làm bản thân bị thương, xem ra tình cảm giữa nàng và tiểu cung nữ kia vô cùng sâu đậm, gần gũi.
Cửu công chúa là cành vàng lá ngọc, bà ta có thể xâm phạm ư?
Có điều bị đánh một chút cũng chẳng là gì đối với y nương, cứ để nàng đánh cho hả dạ một chút cũng được.
Sau này Vân quận chúa nhìn thấy những gì bà ta chịu đựng ngày hôm nay, nói không chừng còn đối đã với bà ta càng tốt hơn.
Y nương cố nén hy vọng trong lòng rồi từ từ bò dậy, tiếp tục chữa thương cho Cửu công chúa.
“Công chúa, tay chân ta vụng về, nếu công chúa muốn trừng phạt thì cứ việc thẳng tay.”
“Hửm? Nghe ngươi nói thế, chứng tỏ lá gan cũng không nhỏ.”
Sở Khuynh Ca dựa người vào ghế, nhướng mày nói: “Ý ngươi là ta không dám ra tay tàn nhẫn hơn với ngươi, phải không?”
“Ta chỉ là một y nương nhỏ bé, hôm nay tới đây là để trị thương cho công chúa, e là Thế tử gia cũng biết chuyện này.”
Cho nên cùng lắm bà ta chỉ phải chịu đánh đập giày vò.
Chẳng lẽ nàng lại muốn gϊếŧ bà ta thật?
“Ha ha, xem ra là có chỗ dựa nên mới tỏ ra không chút sợ hãi, người của Sở Vi Vân đúng là không tầm thường.”
Ngón tay Sở Khuynh Ca hướng vào con dao nhỏ bên hông mình, nàng rút nó ra, không hề do dự nắm chặt lấy nó.
“Nếu bổn công chúa muốn gϊếŧ ngươi thì sao?”
“Soạt” một tiếng, con dao đã được rút ra nhanh như cắt, dưới ánh nến, nó lóe lên một tia sắc lạnh rợn người.
Trong lòng y nương kia hơi run rẩy, nói không sợ thì là giả, dù sao thì đối phương cũng là công chúa.
Nhưng bà ta vẫn ỷ vào sau lưng mình có Vân quận chúa chống lưng.
Vân quận chúa, tương lai sẽ là hoàng đế Nam Tấn!
“Công chúa, bên ngoài đều là thị vệ, chỉ cần ta kêu lên một tiếng thì nhất định sẽ có thị vệ xông vào ngay, ta chỉ lo đến lúc đó công chúa không biết giải thích với Thế tử gia như thế nào mà thôi.”
“Vậy sao? Vậy để ta thử xem đến lúc đó ta có giải thích được không.”
Năm ngón tay Sở Khuynh Ca siết chặt, đột nhiên cổ tay nàng xoay lại, dùng con dao nhỏ kia đâm thẳng về phía y nương.