Phong Tảo vẫn đang cầm một bát thuốc trên tay.
Thuốc này là do đính thân hắn ta sắc hơn một canh giờ.
Nếu như bị đổ thì phải sắc thuốc lại mà giờ đã đến lúc Xảo Nhi uống thuốc.
Đại phu nói thuốc ngày hôm nay vô cùng quan trọng không thể làm đổ.
Vì vậy khi con dao của Sở Khuynh Ca chém xuống Phong Tảo có chút chần chừ không biết có nên tránh hay không.
Nếu như tránh thì sợ là thuốc trong bát sẽ đổ ra ngoài.
Bởi vì chần chừ nên con dao của Sở Khuynh Ca đã đến đỉnh đầu của hắn ta.
Khi con dao chuẩn bị chém vào Phong Tảo thì bị Sở Khuynh Ca đột nhiên thu hồi lại.
Xoẹt một tiếng con dao trở về vị trí ban đầu được dắt ở thắt lưng của nàng.
“Ngươi làm gì ở đây?” Nàng lạnh lùng hỏi.
Trước đây Phong Tảo vô lễ với nàng như vậy hơn nữa chính Phong Ly Dạ là người đã hạ lệnh đánh Xảo Nhi hai mươi trượng.
Nàng chỉ sợ Phong Tảo cũng không có ý tốt với Xảo Nhi.
Nhưng không ngờ vì bát thuốc trong tay mà hắn ta không tránh một dao đó của nàng.
Khuynh Ca nhìn vào bát thuốc trên tay hắn ta.
Lúc này đối mặt với Sở Khuynh Ca Phong Tảo không biết nên dùng tâm trạng gì.
Cuối cùng hắn ta chỉ lẩm bẩm: “Đây là thuốc đại phu kê tốt cho cơ thể của nàng ấy.”
Xảo Nhi nằm bên giường có vẻ như đã uống hết nửa bát thuốc.
Sở Khuynh Ca quay người bước sang một bên rồi đặt hộp thuốc lên bàn nói: “Tiếp tục đi.”
Phong Tảo sững sờ trong giây lát rồi mới phản ứng lại tiếp tục bón thuốc cho Xảo Nhi.
Trong lòng có chút cảm kích.
Khó khăn lắm mới uống xong bát thuốc này Phong Tảo đứng lên nhìn Xảo Nhi rồi lại nhìn Sở Khuynh Ca.
“Cút!” Khuôn mặt Sở Khuynh Ca không cảm xúc.
Phong Tảo cũng không tức giận, bưng cái bát rỗng rời đi.
“Công chúa…” Uống thuốc xong hơi thở của Xảo Nhi tốt hơn một chút.
“Đừng sợ ta trị thương cho em.”
Khuynh Ca chuẩn bị xong tất cả rồi đi đến bên giường bỏ mạng che mặt xuống.
Sau đó vén chăn trên người Xảo Nhi ra rồi cẩn thận cởi y phục của nàng ấy.
Nhưng lúc cởi y phục nằm nắm chặt bay thành nắm đấm.
“Là ai?” Giọng nói này rõ ràng là đang nghiến răng nói ra.
Là ai! Rốt cuộc là ai!
“Có phải Sở Vi Vân không?”
Nữ nhân đó! Nàng ta dám!
Xảo Nhi nhắm mắt lại nước mắt lăn dài trên khóe mắt.
“Công chúa đừng đi tìm nàng ta, bây giờ Thế tử gia… bây giờ ngài ấy giúp nàng ta.”
Vì vậy đừng đi chọc giận Vân quận chúa, nàng ấy sợ Thế tử gia cũng muốn đối phó với cả công chúa.
Sở Khuynh Ca cố gắng hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm, khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ sợ Xảo Nhi vẫn chưa biết mông và lưng mình thành ra thế nào vì nàng ấy vẫn luôn nằm ở đây chẳng có cơ hội nhìn thấy.
Nhưng nàng nhìn thấy rất rõ!
Mông và lưng của Xảo Nhi bị ăn mòn một mảng lớn, trông giống như bị cháy xém vậy.
Vô cùng! Xấu xí!
Cô nương nhà người ta! Cơ thể như thế này thì cả đời đã bị hủy hoại!
Tương lai căn bản nàng ấy không có cơ hội gả đi! Không có nam nhân nào có thể chịu đựng được cảnh này!
Sở Khuynh Ca nắm chặt tay thành nắm đấm không ngừng run lên.
Cơn giận dồn nén hết lần này đến lần khác nhưng sắp không kìm nén được nữa rồi.
Không ngờ Xảo Nhi lại lau nước mắt rồi an ủi ngược lại nàng: “Công chúa, em biết bây giờ em trông rất xấu xí.”
“Xảo Nhi…”
“Bọn họ… bọn họ dùng một cái gương rất lớn cho em xem.”
“Đáng chết!” Sở Khuynh Ca đột nhiên đứng bật dậy.
Xảo Nhi vội vàng nói: “Công chúa, em không cần người báo thù cho em, thật đấy, công chúa… công chúa em rất đau, người đừng bắt em phải bò dậy ngăn người lại, công chúa, em thực sự… rất đau… cứu em, bình tĩnh!”