Lam Vũ đi đến bên cạnh Sở Khuynh Ca rồi thì thào: “Công chúa, Xảo Nhi bị thương, chúng ta mau trở về thôi.”
Hán ta nhớ tình trạng vết thương của Xảo Nhi nên đến bây giờ vẫn không thể yên tâm.
“Xảo Nhi bị thương?” Khuynh Ca nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện này… Công chúa, chi bằng trở về rồi nói.” Cho dù thế nào thì cũng đã bị thương rồi.
Vết thương này chính là do Thế tử gia hạ lệnh gây ra.
Mối quan hệ giữa công chúa và Thế tử gia… Lam Vũ không dám nói nhiều nhưng trong lòng nặng trĩu.
Phong Tứ lại liếc nhìn Mục Uyên rồi mới đi đến bên cạnh Sở Khuynh Ca bảo vệ: “Được, công chúa, mời.”
Sở Khuynh Ca không nói gì thêm nữa.
Nàng đang lo lắng cho vết thương của Xảo Nhi nên làm gì còn quan tâm đến chuyện khác?
Mục Uyên cứ nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng.
Câu nói “sau này không gặp lại” khiến trải tim hắn giống như bị thứ gì đó tàn nhẫn cắn xé.
Có cảm giác đau đớn.
Thấy nàng thực sự muốn đi hắn ta muốn đi theo như một phản xạ.
Phong Tứ đột nhiên vung một quyền, một luồng gió đánh úp tới.
Mục Uyên giơ tay đỡ nhưng Cửu công chúa đã cưỡi ngựa đi được một quãng đường xa.
Nàng thực sự muốn đi rồi, còn chẳng thèm quay đầu lại.
Chỉ mới quen nhau có hai ngày nhưng giây phút nàng rời đi hắn ta hoảng hốt giống như mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Bọn họ… còn có thể gặp lại nhau không?
Nghe Lam Vũ nói nguyên nhân hậu quả, Sở Khuynh Ca kéo căng dây cương phóng như bay.
Không ai có thể ngờ rằng kỹ năng cưỡi ngựa của Cửu công chúa lại tuyệt vời như vậy.
Cuối cùng Phong Tứ căng thẳng theo sau nàng bị nàng bỏ mặc mấy lần.
Nếu như không phải Cửu công chúa không quen đường phải dừng lại mấy chỗ để hỏi hắn ta phương hướng thì chỉ sợ hắn ta không theo kịp.
Cao thủ số một bên cạnh Thế tử gia nhưng kỹ năng cưỡi ngựa lại không bằng một tiểu nha đầu lớn lên trong thâm cung, nói ra ngoài chẳng phải sẽ làm mất mặt cả đội quân binh Long Kỵ hay sao!
Sở Khuynh Ca đi rất vội vàng, ngoại trừ Phong Tứ có thể miễn cưỡng theo kịp thì ngay cả Lam Vu cũng bị bỏ xa.
Trở về trạm dịch, nàng xuống ngựa và lao vào phòng của Xảo Nhi nhanh nhất có thể.
Xảo Nhi khó khăn lắm mới tỉnh lại thấy Sở Khuynh Ca trở về còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Công chúa…” Nàng ấy vươn tay ra muốn nắm lấy nàng nhưng lại không cẩn thận đụng vào vết thương trên lưng, đau đớn lập tức ập tới đến mức bật khóc.
“Công chúa…”
Giọng nói này khàn khàn và yếu ớt, cả người nàng ấy yếu tới mức giống như có thể chết bất cứ lúc nào!
Chẳng trách lúc nàng ở Mục Gia Trại lại mơ thấy Xảo Nhi bị gϊếŧ hại, hóa ra trong tình trạng mơ hồ nàng lại có mối bận tâm như vậy!
Xảo Nhi thực sự xảy ra chuyện!
“Công chúa… có… bị thương không?” Ánh mắt Xảo Nhi có chút mơ hồ, nhìn không rõ.
Công chúa bị bắt cóc, khó khăn lắm mới quay về nàng ấy rất sợ công chúa bị mấy người xấu đó làm bị thương.
“Công chúa…”
Khuynh Ca đi tới nắm lấy tay nàng ấy: “Ta không sao.”
Bàn tay này lạnh không tả nổi.
Nàng sờ cổ tay Xảo Nhi, vẫn may là mạch của nàng ấy tuy yếu nhưng vẫn ổn định, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Sở Khuynh Ca thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng rời đi trở về phòng mình rồi lục tung lấy hết dụng cụ và thuốc men có thể dùng được.
Lúc đi vào phòng không ngờ lại thấy có người đang ngồi ở bên giường vươn tay nắm lấy cánh tay của Xảo Nhi.
“Ngươi làm gì vậy?” Nàng nhanh chóng đi vào.
Vừa nghĩ đến những khổ sở mà bản thân nàng trước đây phải chịu đựng rồi nghĩ tới vết thương bây giờ của Xảo Nhi Sở Khuynh Ca vô cùng tức giận, xoẹt một tiếng, nàng rút một con dao găm từ trong thắt lưng ra rồi xông thẳng đến.
“Không được đụng vào em ấy!”