“Sao, sao có thể?” Nhưng lời này cả Hương Lan lại còn hơi lắp bắp.
Quả thật là… có cảm giác khiến người ta sợ hãi.
Rõ ràng là tiểu nha đầu trông xinh đẹp động lòng người như thế, trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên đến vậy.
Ai ngờ nàng gϊếŧ người cũng không chớp mắt như vậy?
Nhất là nụ cười thi thoảng nở trên khóe môi, hờ hững lạnh lùng, lại có cảm giác máu lạnh vô tình.
Hương Lan chưa từng thấy nữ tử nào bình tĩnh như vậy.
“Sao lại nhìn ta như vậy? Chưa từng thấy mỹ nữ gϊếŧ người sao?”
Lời này Sở Khuynh Ca dành cho Mục Uyên.
Hương Lan ngước mắt nhìn sang mới phát hiện thiếu trại chủ vẫn luôn nhìn Sở Khuynh Ca chằm chằm, còn chưa từng chớp mắt lần nào.
Mục Uyên khẽ nuốt nước bọt, lập tức thu tầm mắt về.
Trên mặt đỏ ửng một mảng.
Vừa nãy trên gương mặt của nha đầu này lại có sức hút khiến người ta không thể nào dời mắt.
Giống như mang ánh hào quang trên người vậy.
Hắn ta chỉ không cẩn thận đã nhìn đến nỗi ngây dại…
“Đi, tóm gọn hết Hắc Lang bang bọn chúng, xem bọn chúng sau này còn làm hại người thế nào.”
Sở Khuynh Ca giắt dao găm bên hông cất đi.
Sau đó nàng bước đến trước mặt Hương Lan, khảy ngón tay một cái.
Hương Lan lúc này mới giật mình, dao găm của mình đã rơi vào tay Cửu công chúa.
“Công chúa…”
“Con dao đó của ta quý giá lắm, bình thường ta cũng không nỡ dùng.” Cho nên nàng dùng dao găm của Hương Lan, không cần lo nghĩ gì.
Nàng bước ra khỏi cửa phòng.
Mục Uyên chợt suy nghĩ, lập tức đi theo, từng bước đi theo sau bảo vệ nàng.
Tuy không biết nàng làm thế nào, bất chợt khiến tất cả huynh đệ của Hắc Lang bang ngã xuống.
Nhưng không ai biết được còn có tên nào lọt lưới hay không.
“Công chúa, người muốn làm gì?” Hương Lan cũng đi theo sau nàng.
Sở Khuynh Ca bước đến trong sân, đứng ngay trước mặt đám Hắc Lang bang đã hôn mê bất tỉnh.
Nàng cầm dao lên vung tay chém xuống.
Những huynh đệ đáng thương của Hắc Lang bang, ai nấy đều đang ngủ say như chết, gân tay ở tay trái đều bị cứt đứt hết!
Hương Lan đứng ngây ra tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Ca đang chặt đứt gân tay của những người đó giống như chặt thịt heo.
Trái lại Mục Uyên sửng sốt một chút cũng bắt đầu nhặt đao lên, bắt chước dáng vẻ của Sở Khuynh Ca, chặt đứt từng gân tay ở tay trái của đám người Hắc Lang bang.
Những tên sơn tạc này làm chuyện ác suốt nửa đời người, từ nay sẽ không thể làm hại người khác được nữa.
Các hài tử phụ nhân của Mục Gia Trại sau này cùng lắm cũng sẽ có một khoảng thời gian, họ sẽ không phải chịu sự uy hiếp của bọn chúng nữa.
Hành động này quả thật là làm một mẻ khỏe suốt đời!
Mục Uyên không nhịn được nghiêng đầu, sau đó lại nhìn nữ tử trong bóng đêm.
Nàng chính là người đẹp nhất, dũng cảm nhất và cũng biết nhìn xa trông rộng nhất trong số những cô nương hắn ta từng gặp!
Là người khiến hắn ta… không thể rời mắt nhất…
Đám người của Hắc Lang bang cơ bản đã bị tiêu diệt.
Sở Khuynh Ca đứng trong sân, la to: “Các nữ nhân trong phòng, Hắc Lang chết rồi, Hắc Lang bang sẽ không thể làm chuyện xấu được nữa, nếu ai muốn đi thì bước ra đây, tự mình về nhà đi.”
Rất nhiều phòng đều có nữ nhân, bọn họ cẩn thận e dè bước đến bên cửa, khẽ hé ra một khe hở.
Nhưng tất cả chỉ dám nhìn xung quanh, không ai dám bước ra khỏi cửa nửa bước.
“Công chúa, bọn họ vẫn còn lo lắng.” Hương Lan có sự đồng cảm khó tả đối với bọn họ.
Bỗng nhiên có hai nhân tử xông ra khỏi phòng, bước đến trước mặt Mục Uyên, quỳ phịch xuống đất.
“Thiếu trại chủ!”
“A Thanh, Yên Nhi!” Hương Lan vừa nhìn đã nhận ra bọn họ.
Đó chính là cô nương mấy ngày trước bị Hắc Lang cướp đi!
A Thanh và Yên Nhi kích động đến rơi nước mắt: “Thiếu trại chủ, xin ngài hãy đưa bọn ta về nhà!”