Mục Uyên vừa ngồi lên ngựa, lập tức chạy về phía sơn trại của Hắc Lang bang.
Kỳ lạ là tại sao những người trong sân đều ngã trên mặt đất?
Giống như đã uống rượu say vậy!
Hương Lan cũng đuổi đến, nhìn thấy đám người trong bang say đến nỗi nằm ngổn ngang trong sân, nàng ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Thử đá hai người trong đó lại không thấy họ phản ứng gì, Hương Lan hoảng sợ nói: “Hình như… bị bỏ thuốc rồi!”
Mục Uyên đã bước đến bên nhà gỗ, lúc này không dám chậm trễ chút nào, đạp cánh cửa ở trước mặt ra.
Không phải phòng ngủ của Hắc Lang!
Hắn ta không biết Hắc Lang ở trong căn phòng nào, suốt đường đi chỉ cần có cửa phòng, hắn ta sẽ đạp ra hết.
Bên trong chẳng phải không có ai thì là có người ngã dưới đất, hoặc là có nữ nhân đang run lẩy bẩy trốn trong một góc.
Mục Uyên không thèm đếm xỉa đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng bước đến trước căn phòng ngủ lớn nhất, lại tiếp tục đá bay cửa ra.
Phòng của Hắc Lang!
Trong mắt hắn ta, cô nương đó đứng trong vũng máu, cả người toàn là vết máu.
Còn Hắc Lang đã ngã sang một bên!
Mục Uyên sợ đến nỗi mất hồn mất vía, bước nhanh đến đâm kiếm về phía Hắc Lang.
Nhưng hắn ta không tránh!
Phập một nhát, lưỡi kiếm đâm vào cơ thể Hắc Lang, Hắc Lang lại không có chút phản ứng gì.
Nhìn lại, trên cổ Hắc Lang đã bị cắt một đường đầy máu, hắn ta đã bỏ mạng từ lâu.
“Ngươi thế nào rồi?” Mục Uyên ngoảnh đầu, nắm lấy bả vai Sở Khuynh Ca, sốt ruột đến nỗi đôi mắt hằn lên tơ máu.
“Có bị thương ở đâu không? Không khỏe ở chỗ nào? Rốt cuộc thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Sở Khuynh Ca đưa tay lau vết máu trên mặt, sau đó lại đẩy hắn ta ra.
“Tránh ra, ngươi làm ta đau đó.”
Mười ngón tay ra sức nắm bả vai nàng mạnh như vậy, muốn bóp nát xương nàng hay sao?
Nhưng Mục Uyên không hề có ý buông tay, hắn ta vẫn lo lắng hỏi: “Rốt cuộc có bị thương không?”
“Ta đã nói không rồi.”
Để tránh hắn ta không chịu tin, Sở Khuynh Ca còn đá hắn ta một cái.
Cú đá này cũng hơi mạnh, khiến hắn thấy hơi đau.
Mục Uyên bình tĩnh trở lại, lúc này mới từ từ buông nàng ra.
Cúi đầu xuống nhìn thử, trong tay nàng đang cầm một con dao găm nhỏ, đó không phải là món đồ nàng vẫn luôn giắt bên hông sao?
Ban đầu hắn còn tưởng rằng chỉ là đồ trang trí nhỏ, không ngờ bên trong lại có thể phóng dao găm ra, đó lại là vũ khí sắc bén để gϊếŧ người.
“Ngươi… đã gϊếŧ Hắc Lang sao?” Hương Lan vừa bước đến, quả thật không dám tin vào mắt mình.
Cửu công chúa đã gϊếŧ Hắc Lang thật rồi!
Tiểu nha đầu trông có vẻ rất hồn nhiên ngây thơ, bây giờ lại cầm dao gϊếŧ người, đứng trong vũng máu, cả người toàn là vết máu.
Nhưng lại ung dung bình tĩnh như vậy, đứng trước thi thể của Hắc Lang lại không hề hốt hoảng lo sợ chút nào!
Lại nhìn vào đôi mắt long lanh xinh đẹp của nàng, không hề có vẻ hung ác nào!
Trong trẻo lanh lợi như vậy, ai ngờ được vừa rồi nàng đã gϊếŧ người chứ?
“Sao vậy? Lẽ nào không nên gϊếŧ tên khốn này sao?”
Sở Khuynh Ca nhìn con dao trong tay mình nói.
Lưỡi dao bị máu của tên khốn làm dơ bẩn, nàng thấy hơi đau lòng.
Cũng không biết nên dùng gì để lau sạch, y phục trên người nàng toàn là máu của Hắc Lang.
Lại nhìn một chút, đôi mắt nàng chợt bừng sáng, nàng cầm vạt áo của Mục Uyên, cẩn thận lau từng chút một.
Hương Lan cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đâm mạnh vào một nhát.
Tiểu nha đầu trông có vẻ ngây thơ hồn nhiên này…
Sau khi gϊếŧ người, nàng không hề hoảng sợ chút nào, lại còn lấy vạt áo của thiếu trại chủ lau lưỡi dao của mình.
Tại sao cảnh tượng này lại trông có vẻ… kỳ lạ như vậy?
“Sao vậy?” Sở Khuynh Ca rất nhanh đã nhận ra ánh mắt hai người đang nhìn mình lại giật mình như vậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Uyên một cái, sau đó cong khóe môi lên, cười có vẻ khinh thường nói: “Chắc không phải bị ta dọa sợ rồi chứ?”