“Ngươi đi đi.” Không biết qua bao lâu sau, tự dưng Mục Uyên nhàn nhạt nói.
“Thiếu trại chủ…” Hương Lan và Nhị đương gia không muốn làm người xấu, cũng không muốn ân đền oán trả.
Nhưng mà… phụ nhân, trẻ nhỏ và người già trên sơn trại này sắp chết đói cả rồi!
“Các ngươi đã đợi ở đây bao lâu rồi? Nhìn dáng vẻ thì cũng đã lâu năm rồi, chẳng lẽ không tự lo đủ cho mình được sao?”
Sở Khuynh Ca không trả lời vấn đề có đi hay không kia.
Nhưng theo nàng thấy thì thời tiết trên ngọn núi này cũng không tệ.
Ở trên đỉnh núi này, nếu tự lực cánh sinh thì cũng đâu đến nỗi chết đói.
Sao lại nghèo tới mức độ này?
Một miếng bánh hoa quế bị nàng vứt toẹt xuống đất lại được Hương Lan cẩn thận từng tí một nhặt lên ăn, thậm chí đến bột dính trên bánh cũng không còn hạt nào!
“Ai bảo bọn ta không tự lực cánh sinh? Vốn dĩ bọn ta cũng sống những ngày tháng tốt đẹp, chỉ tránh tên đại ca Hắc Lang tham lam vô độ của Hắc Lang bang kia mà thôi!”
Nhị đương gia cũng giận dữ nói: “Bọn họ không có thức ăn là đến cướp lương thực của bọn ta, chưa hết, bọn họ còn… còn…”
Hắn ta không nói tiếp được, trong lòng cảm thấy chua xót cùng cực.
“Bọn chúng còn đụng tới nữ nhân trong sơn trại các ngươi, phải không?” Ánh mắt Sở Khuynh Ca dừng lại trên người Mục Uyên.
Bọn sơn tặc đa phần đều là loại người hung hãn tàn bạo, chẳng có mấy người ôn thuận dịu dàng như Mục gia trại.
Trong đầu chúng chứa đầy du͙ƈ vọиɠ ghê tởm, ăn chán chê rồi còn đụng đến nữ nhân.
Mục Uyên siết chặt lòng bàn tay, không cẩn thận ức chế lại ho ra một ngụm máu.
“Ngươi đi đi, ta sẽ kêu Hương Lan tiễn ngươi xuống núi.” Mục Uyên xoay người lại, không nhìn nàng.
Không ai ngờ được, mọi việc còn chưa có kết luận cuối cùng thì từ bên ngoài đã có một vị huynh đệ xông vào.
“Thiếu trại chủ, huynh đệ bọn ta phát hiện ra đám người Hắc Lang bang đang ở dưới chân núi, không biết chúng định làm gì.”
Người của Hắc Lang bang lại tới rồi!
Mọi người vừa nghe thấy thế lập tức trở nên căng thẳng.
Mục Uyên tức giận, bọn chúng mới tới cách đây vài ngày, giờ còn dám tới nữa!
Lần trước hắn ta xuống núi bàn chuyện hàng hóa nên không trực tiếp đụng mặt bọn chúng, lần này hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn người xấu xa này!
Mục Uyên xoay người định ra ngoài, nhưng không ngờ trong lúc xoay người lại cảm thấy cổ họng truyền tới mùi vị tanh nồng tởm lợm kia!
Hắn ta cố gắng ổn định nội lực đang hỗn loạn trong cơ thể, nhưng lần này thực sự là không cố nổi nữa rồi!
Vừa hé miệng, ngay lập tức lại phun ra máu tươi!
“Thiếu trại chủ, người, người làm sao thế này!” Nhị đương gia sợ tới xanh cả mặt.
Vị thiếu trại chủ duy nhất có thể dẫn dắt bọn họ đánh lại Hắc Lang bang, sao giờ nhìn hắn như kiểu đang bị trọng thương thế này?
“Hắn ta bị tổn thương tim mạch, ít nhất trong vòng bốn canh giờ tuyệt đối không được động chân khí.”
“Cái gì?” Nhị đương gia chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt như tối sầm lại, suýt nữa thì ngất xỉu.
Ông trời muốn Mục gia trại của bọn họ diệt vong sao?
Nữ nhân và hài nhi trong sơn trại bọn họ thật đáng thương quá…
“Hương Lan.” Mục Uyên hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Hắn ta liếc qua Sở Khuynh Ca một cái, trầm giọng nói: “Tiễn nàng ấy xuống núi!”
“Thiếu trại chủ!” Đáy mắt Hương Lan dâng lên vẻ u ám.
Cửu công chúa chính là cách duy nhất để chúng hài nhi trong sơn trại được ăn cơm nóng, nhưng chính nàng cũng là người đã cứu lão đương gia.
Trong lòng Hương Lan lúc này đang vô cùng hỗn loạn, cũng đang đấu tranh điên cuồng.
Nhìn sang Sở Khuynh Ca, lại chỉ thấy nàng lãnh đạm đứng một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Giống như nàng đang đợi phán quyết số mệnh mà bọn họ dành cho mình.
Chuyện mà Mục Uyên đã quyết thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Hắn ta vẫn trừng mắt nhìn Hương Lan: “Tiễn nàng ấy xuống núi!”
Người của Hắc Lang bang tới rồi, ngay cả nữ nhân trong Mạc gia trại, hắn ta cũng chưa chắc đã bảo vệ được.
Hắc Lang nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như Cửu công chúa, chẳng lẽ lại không làm nhục ư?
Nàng không phải nữ nhân trong sơn trại của bọn hắn, không đáng bị liên lụy.
Hương Lan hít sâu vào một hơi, cuối cùng đi tới trước mặt Cửu công chúa: “Công chúa, ta tiễn ngươi xuống núi.”
Mặc dù rất rối rắm, cũng cảm thấy rất tiếc nuối nhưng bọn họ không thể trở thành kẻ xấu xa làm ra loại chuyện vô ơn vô nghĩa như vậy!
Sở Khuynh Ca cười nhạt: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi!”
Nàng bước tới chỗ Mục Uyên: “Thiếu trại chủ, sau này chưa chắc hai ta đã gặp lại, ngươi phải bảo trọng.”
Mục Uyên không nói gì, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Ta đi đây.” Sở Khuynh Ca đi tới trước mặt hắn ta, chìa tay ra: “Chỉ mong vẫn còn cơ hội gặp lại.”
“Một đường… ngươi!”
Mục Uyên có nằm mơ cũng không ngờ được, nữ nhân này lại ra tay điểm huyệt hắn lần nữa!
Nàng điên rồi!
Giờ này còn điểm huyệt hắn, nàng định làm gì đây?