Mục Uyên không động đậy.
Sở Khuynh Ca cười đắc ý tỏ vẻ khinh thường: “Không ngờ đường đường là một thiếu trại chủ mà ngay cả một cô nương đã bị hạ thuốc cũng sợ.”
Mục Uyên sa sầm mặt mũi: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Vậy nên không đỡ nàng không phải vì sợ nàng.
“Ta không sợ thì ngươi sợ cái gì? Để người khác đỡ ta thấy không vui.”
“Nếu như không vui thì mời công chúa tiếp tục ở lại trong phòng.” Mục Uyên ghì giọng nói.
Sở Khuynh Ca nhìn hắn ta rồi tức giận nói: “Ngươi không đưa ta ra ngoài chơi thì ta sẽ không ăn, ta sẽ để mình chết đói đến lúc đó các ngươi đừng mong lấy được số tiền đó.”
Mục Uyên chưa từng thấy một nữ nhân khó đối phó và vô lại như vậy, quả thực là giống như một hài tử vậy!
Quả nhiên là hài tử lớn lên trong cung được một đám thái giám và cung nữ chiều hư!
Hắn ta thực sự muốn quay người rời đi.
Nhưng khi liếc nhìn nàng thì thấy nàng đang nhìn hắn ta chằm chằm với đôi mắt to tròn ngấn nước, vẻ mặt tủi thân.
Không hiểu sao hắn ta lại thấy mềm lòng.
Dù sao thì hắn ta phải lấy mạng của nàng để đổi lấy tiền.
“Bây giờ ta thành ra thế này đều là do ngươi hại, ta sắp bị ngươi hại chết rồi. Ngươi không thể để ta lúc còn sống có thể vui vẻ chút sao?”
Sở Khuynh Ca vừa nhìn đã thấy được sự áy náy của Mục Uyên.
Nàng lập tức nói thêm: “Ta quanh năm sống trong cung hôm nay khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến thì ít nhất cũng phải để ta chơi cho đã chứ, ta chết cũng có thể nhắm mắt.”
Mục Uyên cuối cùng cũng đi lại chỗ nàng nhưng vẫn không bằng lòng đến gần nàng: “Ta có thể đưa người đi dạo nhưng chỉ có thể hoạt động ở trên đỉnh núi.”
“Được.” Sở Khuynh Ca lập tức nở nụ cười và vươn tay ra.
Nhưng Mục Uyên không chạm vào nàng mà chỉ đứng cách đó không xa nhìn nàng.
“Toàn thân ta đều vô lực…”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn ta vẫn khăng khăng.
“Cổ hủ chết đi được!” Nàng lẩm bẩm với vẻ mặt tức giận.
Nhưng nàng vẫn tự đỡ vào đầu giường rồi chậm chạp xuống giường.
Nhưng lúc sắp xuống giường thì chân nàng mềm nhũn, sắp sửa lăn xuống đất.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng Mục Uyên vẫn mềm lòng lập tức đi đến đỡ nàng.
Không ngờ Sở Khuynh Ca lại vươn tay ôm lấy cổ hắn ta.
“Công chúa! Người…”
Mục Uyên nói đến đó thì kết thúc.
Cổ hắn ta đau nhói, chân khí lệch đạo, hai chân mềm nhũn hắn ta khuỵu một chân quỳ xuống đất.
Đây là cơ hội duy nhất của Sở Khuynh Ca, bỏ lỡ rồi thì hắn ta sẽ không nguyện ý đến gần nàng nữa.
Vì vậy lực đạo ra tay lần này nàng đã dùng hết một trăm phần trăm công lực!
Mục Uyên ngã ngồi xuống đất dựa vào giường nhìn nàng với vẻ mặt không dám tin.
Nụ cười ngốc nghếch của Sở Khuynh Ca đã sớm biến mất vào khoảnh khắc nàng ra tay.
Bây giờ nàng đang đứng trước mặt hắn ta, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, nhìn hắn ta đang vận công vùng vẫy.
Hắn ta không chỉ bị phong ấn huyệt đạo mà còn bị điểm huyệt câm.
Kỹ thuật điểm huyệt của Sở Khuynh Ca vô cùng đặc biệt nội lực của hắn ta hoàn toàn vô dụng.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng lãng phí công sức, chẳng những vô ích mà còn hại thân.”
Giọng nói lạnh nhạt của Sở Khuynh Ca và cô nương bướng bỉnh ham vui lúc nãy làm gì có điểm nào giống nhau!
Nàng vẫn luôn diễn kịch lừa hắn ta!
Mục Uyên trừng mắt nhìn nàng, hắn ta tức giận đến mức nửa khuôn mặt lộ ra ngoài đỏ bừng.
“Ha, ta ghét nhất là loại người tự cho mình là đúng như các ngươi, đeo mặt nạ trước mặt ta!”
Trong đầu nàng hiện lên bóng dáng của nam tử áo đen, Sở Khuynh Ca đột nhiên thấy buồn bực.
Cũng không biết vì sao nam tử áo đen đã nhảy xuống vách núi tự sát đã lâu nhưng đến tận bây giờ chỉ cần nghĩ đến hắn ta lòng nàng lại trĩu nặng.
Có lẽ là vì sự tin tưởng mà hắn ta dành cho nàng.
Nàng không nói rõ được mình cảm thấy thế nào nhưng tóm lại nghĩ đến là tâm trạng lại tồi tệ.
“Giả thần giả quỷ thì có nghĩa lý gì?”
Sở Khuynh Ca nhanh chóng đi đến tháo mặt nạ của Mục Uyên xuống.
Nhưng lúc tháo mặt nạ của hắn ta xuống nàng hoàn toàn sững sờ.