Nhu Nhi đi bên cạnh Xảo Nhi nói: “Trong quá trình trị liệu có thể hơi khó chịu, các ngươi phải đè nàng ta lại, đừng để nàng ta lộn xộn!”
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Thấy hai cung nữ bước nhanh về phía mình, Xảo Nhi sợ đến run rẩy toàn thân.
Đột nhiên sắc mặt của Sở Vi Vân trở nên nghiêm túc, nụ cười đã tắt.
Nàng ta nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Cởϊ qυầи áo của nàng ta ra!”
“Vâng, thưa Quận chúa.” Hai người trả lời, sau đó bọn họ cùng đè Xảo Nhi xuống.
Nhu Nhi đi qua cởϊ qυầи áo của nàng ấy.
“Ngươi làm gì? Buông ta ra! Buông ta ra! Cứu mạng! Cứu… ưm, ưm…”
Không biết Nhu Nhi lấy một miếng vải từ đâu ra, nàng ta dùng sức nhét vào miệng của nàng ấy.
Xảo Nhi trừng mắt đầy hoảng sở, nàng ấy nhìn chằm chằm vào Sở Vi Vân ở trước mắt.
“Trước đây khi ngươi theo con tiện nhân kia, không phải ngươi rất lợi hai hay sao? Làm sao vậy? Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi cũng có lúc sợ sao?”
“Ưm ưʍ.” ‘Nữ nhân xấu xa này, nàng ta thừa dịp công chúa không ở đây để đến ức hiếp mình!’
Nhưng Xảo Nhi sợ thật!
“Ưm…”
Miệng vết thương trên lưng cùng mông, sau khi máu làm ướt quần áo, chúng sẽ dính chặt với vải.
Hiện tại lại bị Nhu Nhi dùng sức kéo xuống, có vài nơi cũng bị lột phần da trên vết thương.
Xảo Nhi đau đến nỗi run rẩy cả cơ thể, nhưng nàng ấy lại không thể kêu thành tiếng.
“Ôi chao, thật là làm người ta buồn nôn.”
Sở Vi Vân nhìn cái mông da tróc thịt bong của nàng ấy, nàng ta lập tức nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
“Một cô nương mà biến thành như vậy, xem như đời này bị hủy hoại, vậy thì sống để làm gì? Chi bằng chết đi!”
Xảo Nhi nhắm mắt lại, da đầu nàng ấy tê dại, nhưng nàng ấy nghe rõ những gì Sở Vi Vân nói.
‘Không! Mình phải tồn tại, mình còn phải sống để chờ công chúa về!”
“Y nương, ngươi xem nàng ta vẫn luôn chảy máu, như vậy không tốt cho lắm. Nếu chúng ta tới thì cũng phải chữa cho nàng ta, nếu không Thế tử gia sẽ cảm thấy lòng dạ của ta không tốt.”
Những lời này của Sở Vi Vân chứa đựng ý cười lạnh như băng.
Nói là trị liệu cho nàng ấy nhưng Xảo Nhi nghe xong thì toát mồ hôi lạnh.
Nàng ấy rất sợ!
Các nàng ta muốn làm gì?
Y nương gật đầu nói: “Được, vậy ta sẽ chữa cho nàng ta thật tốt.”
Bà ta cầm một cái lọ màu đen, đi đến mép giường nhìn chằm chằm vào vết thương trên mông của Xảo Nhi.
“Tất nhiên quá trình chữa trị sẽ khó chịu, nhưng Quận chúa cũng chỉ muốn tốt cho người, chốc lát ngươi sẽ không chảy máu nữa, ngoan, đừng lộn xộn!”
Thật ra, hiện tại Xảo Nhi không thể cử động.
Hai tên cung nữ một trên một dưới đè nàng ấy lại, đến cả tay chân mà nàng ấy cũng không động đậy được.
“Ưm ưm…”
Y nương cười ác độc: “Thật ra ta cũng chưa thử thuốc này, vừa hay hôm nay có ngươi để thử, cảm ơn.”
Dứt lời, bà ta nghiêng lọ, lọ nước thuốc chảy lên mông Xảo Nhi.
“Ưm…”
Xảo Nhi mở to hai mắt, nháy mắt giãy giụa mãnh liệt, giãy mạnh đến nỗi suýt nữa đánh bay hai cung nữ.
“Đè nàng ta lại, đừng để nàng ta lộn xộn!” Nhu Nhi lập tức nói nhỏ.
Tuy hai cung nữ không nỡ, nhưng hai người vẫn ghì chặt Xảo Nhi xuống.
“Ưm ưm…”
Nàng ấy như nổi cơn điên, điên cuồng giãy giụa, điên cuồng gào rống.
Toàn thân nàng ấy run rẩy, mỗi một dây thần kinh trên người đều run rẩy.
Đau! Đau quá!
“Ưm…”
Hai cung nữ nhìn nhau, không dám nhìn mông cùng lưng của nàng ấy.
Không ngờ, khi nước thuốc đi xuống, một tảng lớn làn da bắt đầu hư thối bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Từ trắng nõn thành đỏ tím, sau đó biến thành đen nhau, cuối cùng giống như cục than bị đốt trụi.
Hai người không muốn nhìn thêm nữa, thật là quá đáng sợ!
Thảo nào Xảo Nhi run rẩy như vậy, cuối cùng là miệng sùi bọt mép còn cơ thể thì run rẩy.
Lúc sau, nàng ấy nhắm hai mắt lại, ngất đi.
Màn tra tấn này thật là quá đáng sợ!