“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?” Sở Khuynh Ca vừa mới luyện xong Tâm Kinh lên một tầng cao hơn.
Bị Xảo Nhi làm cho sợ hãi, suýt chút nữa bị nghịch chuyển chân khí!
Cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở của mình, kéo Xảo Nhi qua một bên nói: “Nói bậy bạ gì đó? Nói rõ ràng ra!”
Xảo Nhi liền biết rằng, công chúa đối với Thế tử gia, không phải thực sự là không có tình cảm.
Nàng thương tâm nói: "Em vừa mới nghe được tin tức từ Đại công công, hóa ra hôm đó ban bố chiếu chỉ nói công chúa muốn hòa ly với thế tử, thế tử tức giận đến mức nôn ra máu rồi ngã xuống hôn mê … "
“Ngươi nói cái gì?” Tên kia, hắn thật sự nôn ra máu rồi hôn mê?
Hắn là một người luyện công, nếu như nôn ra máu hôn mê, chắc chắn hắn đã bị tổn thương tâm mạch của mình.
Chẳng lẽ là do tức giận quá độ nên chân khí bị đảo ngược?
“Là thật, Đại công công suýt chút nữa còn bị Thế tử đánh chết… Đại công công nói, chuyện này không được nói lung tung ra ngoài được.”
Xảo Nhi lau nước mắt, trong lòng chua xót, một tầng nước mắt đã lại lăn xuống.
“Tóm lại, hôm đó sau khi Thế tử mất bình tĩnh, ngài nôn ra máu và ngất đi, còn chưa tỉnh lại.”
Nàng ta nắm lấy tay áo của Sở Khuynh Ca, mắt đỏ hoe nói: “Công chúa, Thế tử thật ra rất thích người, người đi gặp hắn, cứu anh có được hay không?”
“Thái y nói thế nào?” Khuynh Ca biết khả năng nghe ngóng tin tức của Xảo Nhi.
Có thể những gì nàng nói là phóng đại, nhưng nó phải là sự thật
Xảo Nhi cắn môi, cuối cùng đã cố gắng kìm được nước mắt. “Ý của thái y là khí hư tích tụ, chân khí nghịch chuyển, lục phủ ngũ tạng bị thương. Không biết khi nào mới tỉnh.” Ngón tay Sở Khuynh Ca đang từ từ siết chặt.
Xảo Nhi lại bắt lấy tay nàng: "Công chúa, xin hãy đi gặp ngài ấy! Người giỏi y thuật như vậy, nhất định sẽ cứu được Thế tử gia.”
“Cho dù công chúa không để ý trước kia từng làm vợ chồng, cũng nên coi Thế tử gia là Sở quốc Chiến thần, đối với người dân nước Sở, Thế tử gia không thể có chuyện gì!”
" Không đi." Sở Khuynh Ca hất tay nàng ấy ra, ngồi xuống trở lại giường và nhắm mắt lại. Tiếp tục luyện tập.
“Công chúa!”
“Người của phủ Quốc công phải hận ta đến mức nào? Nếu bây giờ ta đi, họ sẽ băm ta thành thịt vụn, em có bằng lòng không?”
Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn nàng ấy với vẻ không hài lòng: “Em chỉ muốn ta chết như vậy sao? "
“Em…” Xảo Nhi nhếch miệng, nước mắt lại lăn dài.
Làm sao nàng ấy có thể muốn công chúa chết?
Nàng chỉ là vừa nghe tin mà buồn đến thất thần, khó chịu quá nên mất đi lí trí rồi.
Tuy nhiên, công chúa nói đúng, công chúa đã thiết kế để hãm hại Yến Lưu Nguyệt, nếu bây giờ đến phủ Quốc Công chắc chắn sẽ chịu chết.
Công chúa thậm chí còn không có quay lại dinh thự của công chúa bên ngoài cung điện, nàng chỉ đang cố gắng đề phòng những người từ phủ Quốc Công đến ám sát mình.
Chỉ có trong Hoàng cung mới là an toàn nhất.
Đẩy nàng qua phủ Quốc Công, không phải đẩy nàng vào chỗ chết sao?
Tuy nhiên, Thế Tử gia…
“Ta vẫn cần phải luyện tập, đừng cản đường ta, mau ra ngoài.” Sở Khuynh Ca tỏ vẻ thờ ơ.
Xảo Nhi cắn chặt môi, kìm chế tiếng khóc của mình: “Công chúa, người thật sự … không cảm thấy đau lòng chút nào sao?”
“Mau đi ra ngoài, đừng lãng phí thời gian của ta!”
Xảo Nhi thút thít, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Tại sao trái tim của công chúa lại có thể lạnh lùng và cứng rắn như vậy?
Tuy nhiên, điều mà Xảo Nhi không biết là vào nửa đêm hôm đó, một bóng người mảnh khảnh đi ra khỏi cung điện, nhanh chóng tiến đến gần phủ Quốc Công…