Sở Khuynh Ca chỉ cười không nói.
Có phải nàng thực sự quá nhẫn tâm, cho nên bất kể nàng làm gì, ai cũng cho rằng phải có mục đích gì đó?
“Công chúa, em không có ý đồ nào khác.”
Thực tế, Xảo Nhi có thể biết được rằng trong hai ngày này công chúa tâm trạng đang không tốt.
Thực sự rất tệ.
“Công chúa …”
Nàng ấy không biết có nên nói hay không, bởi vì nếu nói như vậy, công chúa sẽ lại mất kiên nhẫn.
Sở Khuynh Ca không để ý đến nàng, lấy ra một tấm bản đồ từ trong ngăn kéo, chậm rãi xem xét.
Đó là bản đồ địa hình của Nam Tấn mà Lam Vũ đã tìm thấy.
“Ta không có kế hoạch gì cả, ta chỉ muốn xem Nam Tinh lớn lên ở đâu.”
“Nam Tinh?” Xảo Nhi không hiểu.
Nàng ấy cũng đã nghe về những việc làm của Nam Tinh, nàng cũng rất ngưỡng mộ bà ấy.
Nhưng chỉ cần nàng ấy nghĩ rằng bà ấy là mẹ của Sở Vi Vân, sự ngưỡng mộ đó đã biến mất ngay lập tức.
Công chúa thực sự không thấy phiền chút nào sao?
“Gọi Lam Vũ tới đây.” Sở Khuynh Ca đột nhiên nói.
Khi Lam Vũ đến, Sở Khuynh Ca đang cầm một xấp bản vẽ thiết kế.
“Công chúa, không tìm được tiên sinh.” Lam Vũ bước tới gần nàng.
“Không tìm thấy? Điều này có nghĩa là gì? Tiên sinh không phải về căn nhà nhỏ của hắn sao?”
“Tiên sinh không còn ở nhà nhỏ, chăn đệm cũng chưa động vào, xem ra tối hôm qua tiên sinh không nghỉ ngơi ở nhà nhỏ.”
“Hắn đang ở đế đô, hắn còn có thể ở nơi nào?” Nàng còn tưởng rằng hắn không thường xuyên tới đế đô.
Lam Vũ gãi đầu, tỏ vẻ xấu hổ.
“Ta không rõ lắm về chuyện này. Ngày thường hắn rất ít nói. Ngay cả khi ra ngoài với ta, ta và hắn cũng rất ít giao tiếp.”
Sở Khuynh Ca gật đầu.
Cao nhân đều thích cô độc, chưa kể, Mộ Bạch quả thực là một người rất ít nói.
Chỉ là không biết vì sao khi nhớ tới ngày đó mơ mơ màng màng, cảm thấy bộ dáng của Mộ Bạch ở cạnh giường, trong lòng nàng lại có một cảm giác khó tả.
Cảm giác như… mất đi thứ gì đó…
“Quên đi, mấy ngày nữa ta có lẽ sẽ đi theo Sở Ví Vân lên đường, những bản vẽ thiết kế này…”
“Công chúa, Thái hậu nương nương còn chưa đồng ý!” Xảo Nhi vẫn đang giữ lấy tia hy vọng cuối cùng.
Công chúa, đừng rời khỏi kinh thành, nhất định phải nối lại quan hệ với Thế tử gia
Một khi đi tới Nam Tấn, hành trình còn dài, khi trở về chắc chắn đã cảnh còn người mất.
Cái thứ tình yêu, tình yêu, không biết có phải sẽ vì điều này mà chia lìa, rồi cũng dần phai nhạt.
"Ta sẽ đi. Nếu thái hậu không đồng ý, ta cũng sẽ tự mình đi.”
“Công chúa…”
“Đừng nói nữa, ý ta đã quyết.”
Sở Khuynh Ca đem giao bản vẽ thiết kế cho Lam Vũ, ra lệnh: "Tiếp tục tìm thêm chút. Lần này ta sẽ đến Nam Tấn. Ta không biết khi nào mới có thể gặp lại tiên sinh, trước tiên ta sẽ đưa bản bản thiết kế cho hắn trước. Ta tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai.”
“Được rồi.”Lam Vũ cầm lấy.
“Còn có, ngươi nghĩ biện pháp đem những thứ này bán đi, ta đang rất cần tiền.” Chu Thanh Nghiên đưa cho hắn một cái túi đồ.
“Công chúa!” Xảo Nhi có chút bối rối, đến gần nàng nói nhỏ: “Công chúa, tự mình bán đồ trong cung, người sẽ bị gϊếŧ.”
“Đừng sợ, ta tin tưởng vào năng lực của Lam Vũ.”
“Vâng.” Chỉ là Lam Vũ không hiểu lắm, đây đều là những bảo vật quý hiếm, công chúa cần nhiều tiền như vậy làm cái gì? Sở Khuynh Ca vẫy tay với hắn, thì thầm vào tai hắn điều gì đó. Nghe xong lời này, Lam Vũ sửng sốt một chút, có chút sững sờ, có chút không thể tin được.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhận lời, gật đầu nói: “Ta sẽ không bao giờ để công chúa thất vọng!”
Trong hai ngày tiếp theo, trừ Sở Khuynh Ca mỗi ngày đều đến cung Thần Hi để “khóc lóc” với Thái hậu, thời gian còn lại là để ở trong phòng riêng của mình tu luyện Kinh Pháp Hoa.
Ngày tháng trôi qua bình yên.
Cho đến ngày hôm đó, Xảo Nhi trở lại với khuôn mặt trắng bệch, lã chã muốn khóc nói: "Công chúa, người mau đi xem Thế tử gia một chút đi! Thế tử gia… Thế tử gia không tỉnh lại được… Hu hu hu… Thế tử gia sắp qua đời rồi!”