“Cửu công chúa tới!” Ánh mắt Ý ma ma hiện lên tia phức tạp.
Sở Khuynh Ca tới tiền điện, nàng không thèm để ý tới Sở Lưu Mẫn đang quỳ dưới đất mà quay sang hành lễ với Thái hậu: “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu!”
“Tốt lắm, nha đầu lại đây!” Thái hậu vẫy vẫy tay.
Trong lòng Sở Lưu Mẫn nhất thời dâng lên chút cảm giác tủi thân.
Chỉ có nha đầu đáng chết Sở Khuynh Ca mới dám cư xử ngang ngược trước mặt Hoàng tổ mẫu như vậy!
Hết lần này tới lần khác, Hoàng tổ mẫu đều nuông chiều nàng.
Sở Khuynh Ca đi tới trước mặt Thái hậu, vừa cười vừa nói: “Hoàng tổ mẫu, Khuynh Ca có một chuyện muốn cầu xin người!”
Ngay lập tức Sở Lưu Mẫn tỏ ý không hài lòng: “Hoàng tổ mẫu…”
Vừa nãy nàng ta còn xin Thái hậu ban hôn cho mình và Thế tử gia!
Cửu hoàng muội vừa tới, chẳng nhẽ… chẳng nhẽ nàng đổi ý rồi?"
Sở Lưu Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng bất an.
Nàng ta thử hỏi dò: “Hoàng tổ mẫu, hoàng thất chúng ta… trước giờ hoàng thất chúng ta đâu phải kiểu người thất tín…”
“Con muốn nói cái gì?” Sắc mặt Thái hậu lập tức sầm xuống.
Sở Lưu Mẫn bị dọa cho không dám hé răng nói thêm nửa chữ.
Ánh mắt này của Thái hậu, đáng sợ quá rồi! Rõ ràng khác xa với vẻ ôn hòa khi nói chuyện với Sở Khuynh Ca.
Hoàng tổ mẫu cũng thật thiên vị!
Nhưng Thái hậu cũng chẳng chú ý đến vẻ mặt của nàng ta, bà ấy chỉ lạnh nhạt nói: “Mẫn Nhi, chuyện này, Hoàng tổ mẫu không làm chủ được, con về trước đi.”
“Hoàng tổ mẫu…”
“Về đi.”
Sở Lưu Mẫn cắn môi, trong lòng vô cùng uất ức, nàng ta chỉ đành cúi đầu hành lễ rồi hung tợn ném cho Sở Khuynh Ca một cái liếc tóe lửa, sau đó xoay người rời khỏi.
“Khuynh Ca, con qua đây, ngồi bên cạnh Hoàng tổ mẫu.” Thái hậu nói.
Sở Khuynh Ca đi tới, Xảo Nhi đứng phía dưới nàng một chút, còn không dám ngẩng đầu lên.
Không biết đột nhiên công chúa tới tìm Thái hậu có chuyện gì.
Chẳng nhẽ công chúa thật sự đổi ý, muốn phục hôn với Thế tử gia?
Xảo Nhi mừng thầm trong lòng, nhưng không ngờ lại nghe thấy Sở Khuynh Ca nói: “Hoàng tổ mẫu, Khuynh Nhi muốn cùng Vân tỷ tới Nam Tấn một chuyến.”
“Cái gì? Con muốn tới Nam Tấn?” Thái hậu vô cùng ngạc nhiên.
Ý ma ma đứng một bên nghe thấy thế cũng lấy làm chấn động: “Công chúa, Nam Tấn… đường xá xa xôi, chuyện này không có vui chút nào đâu.”
Xảo Nhi cũng nhìn công chúa nhà mình đang ngồi bên cạnh Thái hậu, trong lòng nàng ấy vô cùng lo lắng.
Chẳng phải còn chưa giải quyết ổn thỏa chuyện của công chúa với Thế tử gia sao? Sao giờ nàng lại muốn đi?
Mặc dù đơn hòa ly cũng đã được gửi tới nhưng Xảo Nhi vẫn luôn tin chuyện này còn có khả năng xoay chuyển.
Có lẽ… có lẽ bọn họ vẫn còn khả năng tái hợp mà?
Lần này đi, biết lúc họ trở về đã là lúc nào? Có lẽ khi ấy Thế tử gia đã lấy nữ nhân khác làm thê tử rồi cũng nên!
Thật là lo muốn chết mà!
Cả tẩm điện đều rơi vào yên ắng tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại một mình Sở Khuynh Ca.
Nàng cười nói: “Hoàng tổ mẫu, Khuynh Nhi nghe nói hoàng hậu Nam Tấn ốm nặng…”
“Khuynh Nhi, không thể nói năng tùy tiện.” Thái hậu nhìn nàng bằng ánh mắt trách cứ.
Cái gì mà ốm nặng? Người ta chỉ nói phong thanh rằng Thái hậu là do thân thể suy nhược…
Hai chữ ốm nặng này, tại đây, nàng có thể nói nhưng nếu dám nói khi đến Nam Tấn thì nàng sẽ lập tức bị khép vào tội chém đầu.
Sở Khuynh Ca lẩm bẩm gì đó trong miệng, nàng kéo tay Thái hậu, lộ ra vẻ thẹn thùng nũng nịu của nữ hài.
“Hoàng tổ mẫu, chẳng phải ở đây không có người ngoài sao? Sợ gì chứ! Rõ ràng bà ấy ốm nặng, chứ nếu không thì việc gì phải vội vàng gọi Vân tỷ trở về tiếp quản ngôi vị chứ?”
“Con… haiz!” Thái hậu thở dài một hơi bất lực, không nhịn được lại lườm yêu nàng một cái.
“Mấy lời này của con, sau này không được nói ra như thế nữa! Thật là một nha đầu thối không hiểu chuyện!”
“Con biết rồi, sau này con không nói linh tinh nữa, được chưa?”
Sở Khuynh Ca cười hì hì nhìn bà ấy, đoạn nàng lay lay cánh tay Thái hậu: “Con hiểu y thuật, có thể giúp được Vân tỷ, nói không chừng chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu Nam Tấn xong, bà ấy sẽ càng thích Vân tỷ hơn thì sao?”