Xảo nhi khi nghe thấy điều đó đã vô cùng sốt ruột: “Công chúa của chúng ta là thay hoàng đế thân chinh, dựa vào cái gì mà người không thể đi cùng Thế tử gia?”
Nếu bây giờ vào thành, không cho phép công chúa đi bên cạnh Thế tử gia. Như thế ai không biết, Thế từ gia căn bản không để công chúa vào mắt? Từ nay về sau, các huynh đệ trong quân đội cũng như người dân Mạc thành, từng người từng người một sẽ xem thường công chúa!
Phong Tảo nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, thuộc hạ chỉ ở đây để truyền đạt ý của Thế tử gia. Ngoài ra, thuộc hạ đã quên nói với công chúa rằng, ở bên ngoài, quân lệnh có thể không tuân theo, nhưng ở đây, là do Thế tử gia định đoạt!”
Hắn ta quay lưng bỏ đi, mặc kệ sự phản đối của họ.
Xảo nhi tức giận đỏ mặt: “Công chúa, Thế tử gia rõ ràng là đang trừng phạt người đấy công chúa!”
Sở Khuynh Ca không nói gì.
Tất nhiên nàng biết rằng Phong Li Dạ tức giận chuyện nàng đã giết người vô tội một cách bừa bãi, hắn ta cũng như những người khác, đều tin vào những lời của Sở Vi Vân.
“Ta trước đây đã từng...”
Thật ra, bản thân nàng cũng không nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu chuyện khốn nạn trong quá khứ.
Tuy rằng thừa hưởng trí nhớ của Sở Khuynh Ca, nhưng rất nhiều ký ức thật sự mơ hồ.
“Thật sự là vì cung nữ lôi kéo tóc của ta, mà... cắt bỏ tay chân của nàng ta, để cho nàng ta sống dở chết dở?”
“Không phải đầu, công chúa, người đừng nghe Vân quận chúa kia nói bậy, công chúa chỉ ra lệnh cho người chặt tay của cung nữ rồi đuổi đi.”
Nhưng mà, sao công chúa lại thay đổi sắc mặt như vậy. Trong nháy mắt trở nên tái nhợt? Xảo nhi có chút hoang mang: “Công chúa.... Người bị sao vậy?”
Sở Khuynh Ca lắc đầu: “Không sao.”
Nàng chỉ bị sốc bởi sự tàn nhẫn của bản thân” trong quá khứ. Cơn chấn động ập đến.
Hóa ra cửu công chúa trước đây thực sự là một người xấu xa như vậy, chẳng trách Phong Li Dạ cũng giống như những người khác, đều không thích nàng.
Cổng thành đã sớm được mở, người đi ra ngoài thành nghênh đón là tri phủ Mạc thành và phó tướng Dương Trù, nhìn thấy Phong Li Dạ, đôi mắt của phó tướng Dương nóng bừng, suýt nữa thì khóc thảm thiết.
“Thế tử gia, người rốt cục cũng đến rồi! Tướng quân bị thương nặng, không biết sống chết như thế nào, nếu như người không tới nữa.
mạc tưởng sợ... sợ rằng...”
“Phó tướng Dương, thế tử nhà chúng ta đến rồi, sẽ không để bách tính Mạc thành chịu khổ nữa!”
Phong Tảo xua tay không cho hắn nói thêm những điều làm loạn lòng dân. Sau đó, Dương phó tướng mới kiềm chế cảm xúc đứng dậy. Ngước mắt lên nhìn, nhất thời bị kinh diễm bởi nhan sắc như hoa của cô nương trước mặt.
“Vị này là... Đây là Cửu công chúa sao? Công chúa và Thế tử gia thật sự là một đội trời sinh!”