Một tiếng “bốp” vang lên.
Một cái tát đau điếng đánh thẳng vào mặt Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân không kịp đề phòng, bị đẩy xuống bên ghế rồi nặng nề ngã xuống đất, nàng ta bị đánh đến lờ mờ, đau đến mức không kịp phản ứng.
Phong Nguyên Hạo cũng trợn tròn mắt! Cửu Công chúa này thật dã man tàn bạo.
“Vân Quận chúa!” Phong Nguyên Hạo phản ứng lại vội vàng chạy đến đỡ Sở Vi Vân dậy.
Nhìn qua đã thấy mặt nàng ta in dấu năm ngón tay đỏ tươi, khiến nửa khuôn mặt nàng ta đỏ bừng sưng tấy.
“Đại ca! Vân Quận chúa bị thương rồi!” Phong Nguyên Hạo hung hăng trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca.
Mặc dù nàng thật sự rất đẹp, còn đẹp gấp mấy lần so với tưởng tượng của hắn,
Nhưng nữ nhân này tâm địa quá ác độc, làm sao có thể ra tay nặng nề với một Vân Quận chúa yếu đuối mỏng manh như vậy?
Phong Nguyên Hạo nhìn Phong Li Dạ: “Đại ca!”
Cho dù Cửu Công chúa thân phận cao quý, nhưng ai ở trong Sở Quốc cũng biết, địa vị của Phủ Quốc Công đến hoàng thượng cũng phải nể nang vài phần? Đặc biệt là đại ca, hắn không chỉ là Li Thế tử được tiên hoàng đích thân phong cho, mà còn là chiến thần Sở Quốc! Đại ca nắm trong tay ba phần quân đội trong thiên hạ, là đối tượng nhiều người trong triều tranh giành nịnh bợ lôi kéo.
Cho dù đại ca thật sự muốn trừng trị Cửu Công chúa ác độc tàn bạo này, hoàng thượng cũng không dám nhiều lời! Đại ca còn đang do dự cái gì?
Sở Vi Vân đang khe khẽ nghẹn ngào, đau đến mức toàn thân đều run lên, nhưng vẫn bặm môi không hé răng một tiếng.
Oan ức nhưng âm thầm chịu đựng, so với Sở Khuynh Ca khí chất cao ngạo, rõ ràng khác một trời một vực.
Phong Nguyên Hạo càng nhìn mà càng đau lòng.
Nhìn lại đại ca, hắn vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc.
Chỉ là khi ánh mắt rơi trên người Sở Khuynh Ca, trong sự thờ ơ của hắn dường như có một tia chán ghét vô hình.
Một trận gió thổi tới.
Hỷ phục trên người Sở Khuynh Ca bị gió đêm thổi tung bay.
Thì ra dưới lớp hỷ phục lại không hề che chắn! Đôi chân trắng nõn như ngọc lộ ra thấp thoáng trong làn gió nhẹ!
Vào khoảnh khắc Phong Nguyên Hạo ngoái đầu nhìn lại, bản thân cũng ngơ ngác, không ngờ rằng…
Nhưng, khoảnh khắc ấy chỉ lóe lên rồi biến mất.
Thân hình cao lớn của Phong Li Dạ đang chắn trước mặt Sở Khuynh Ca.
“Đại ca?” Phong Nguyên Hạo còn chưa kịp hoàn hồn, trong tầm mắt đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu? Từ trước đến nay đại ca không muốn gần gũi với nữ nhân lại kéo Sở Khuynh Ca đi mất!
“Dạ ca ca!” Sở Vi Vân chưa từ bỏ ý định, muốn đuổi theo.
Phong Nguyên Hạo lập tức bước lên phía trước, chặn đường nàng ta.
“Vân Quận chúa, tính tình của đại ca ta, không phải muội không rõ, cứ bám theo thì càng khiến huynh ấy ghét bỏ.”
Vị Vân Quận chúa này, vốn dĩ mọi người đều cho rằng nàng sẽ là một đôi với đại ca.
Phong Nguyên Hạo liếc nhìn về phía cửa, đại ca dẫn theo Cửu Công chúa đi xa rồi.
Nhớ đến đôi chân lấp ló khi nãy của Cửu Công chúa.
Hắn vẫn có chút thất thần.
Hắn đáp: “Vân Quận chúa, muội yên tâm, đại ca ta vô cùng căm ghét Cửu Công chúa, e rằng bọn họ không nổi bao lâu đâu.”
“Đại ca tính cách kiêu ngạo, luôn làm theo ý mình, cho dù là Công chúa, chỉ cần phạm sai lầm, đại ca cũng sẽ đuổi đi. Đại ca cuối cùng… sẽ cưới muội thôi.”
Mặc dù đại ca chưa bao giờ bày tỏ thái độ đối với Vân Quận chúa, nhưng Vân Quận chúa dịu dàng lương thiện, so với Cửu Công chúa tâm địa rắn rết thì tốt gấp ngàn vạn lần.