Nàng thật sự rất tàn nhẫn!
Mũi tên đó nhắm thẳng vào Yến Lưu Nguyệt cùng với nam tử áo đen đứng sau bà ta.
Phong Ly Dạ không kịp ngăn cản, hắn không ngờ nàng sẽ bắn mũi tên đó ra thật!
Nam tử áo đen cũng không né tránh, hắn ta cũng không ngờ Sở Khuynh Ca lại dám bắn chết mẫu thân Phong Ly Dạ trước mặt hắn như vậy!
Yến Lưu Nguyệt càng không ngờ, yêu nữ lại dám làm chuyện này! Nàng dám gϊếŧ bà ta thật!
Nữ nhân này độc ác tàn nhẫn! Tàn nhẫn giống như tu la đến từ địa ngục!
“Phập” một phát, mũi tên cắm vào bả vai Yến Lưu Nguyệt!
Điều khiến người ta bất ngờ hơn chính là mũi tên này đã được cải tạo đặc biệt, thân tên rất ngắn, mũi tên rất sắc bén!
Sau khi mũi tên đâm vào cơ thể Yến Lưu Nguyệt, nó không dừng lại.
Mà tiếp tục xuyên qua cơ thể bà ta, cắm phập vào giữa ngực nam tử áo đen.
Cảm giác đau đớn lập tức lan ra khắp nơi trên cơ thể, không biết có phải ngay cả trái tim cũng đã bị thương, trái tim lại có cảm giác như bị xé rách!
Nàng muốn gϊếŧ hắn ta thật…
Nam tử áo đen lảo đảo, đột nhiên lùi lại vài bước.
Ngước mắt nhìn về phía nử tử trên lưng ngựa.
Dưới ánh trăng, gương mặt nàng tĩnh lặng như nước, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Nàng rút trường kiếm ra, nghiêm giọng ra lệnh: “Gian tế của Bắc Tần, gϊếŧ không tha!”
Triệu Triệu điều khiển cấm vệ quân cùng nhau tiến lên.
Còn nam tử áo đen sau khi bị tên đâm trúng ngực, cơ thể đã lập tức trở nên nặng nề.
Mũi tên này rất tàn nhẫn!
“Thiếu chủ!” Hai tên tử sĩ nhanh chóng bước đến bên cạnh đưa tay đỡ lấy hắn ta: “Thiếu chủ, bên dưới đều là người của bọn họ, chúng ta đã bị chặt đứt đường lui rồi!”
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đưa thiếu chủ đột phá vòng vây!
Nhưng mũi tên này cắm ngay tim thiếu chủ, vị trí lại chuẩn xác như vậy!
Lần này thiếu chủ có thể sống sót được sao?
Phong Ly Dạ đánh lui tử sĩ trước mặt, nhanh chóng bước qua dìu Yến Lưu Nguyệt đang lảo đảo sau khi bị trúng tên.
Toàn thân Yến Lưu Nguyệt đều bị thương, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa nên ngã xuống.
“Mẫu thân!”
“Gϊếŧ nàng ta, gϊếŧ… yêu nữ… đó đi!” Trong ánh mắt bà ta, Sở Khuynh Ca cầm trường kiếm trong tay, đang cùng Triệu Triệu chiến đấu với tử sĩ.
Hơi thở chết chóc toàn thân nàng, ra tay chém gϊếŧ tử sĩ vô cùng tàn nhẫn, không hề thua kém nam nhân trên chiến trường chút nào!
Nàng quả nhiên là một yêu nữ!
Nàng không giống nữ tử dịu dàng thùy mị chút nào!
Yến Lưu Nguyệt nắm lấy bàn tay Phong Ly Dạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yêu nữ… yêu nữ và gian tế Bắc Tề… hợp sức hại… hại chúng ta, nhi tử… nhi tử… ta không lừa con, ta không…”
Bỗng nhiên bà ta phun ra một ngụm máu, trước mắt tối sầm lại, bây giờ bà ta đã ngất đi hoàn toàn.
“Phong Tảo!” Phong Ly Dạ ôm bà ta lên.
Phong Tảo bước nhanh đến trước mặt hắn: “Gia.”
“Đưa phu nhân về.” Phong Ly Dạ giao Yến Lưu Nguyệt cho hắn ta.
“Gia, ngài…”
Phong Ly Dạ không nói thêm gì nữa, hắn vừa giơ tay lên, không biết trường kiếm của ai lại rơi vào tay hắn.
Thân hình cao lớn nhảy vọt lên, vung trường kiếm ra, thanh kiếm quét qua, vài hắc y nhân lập tức ngã xuống.
Kiếm “xẹt” một tiếng đâm thẳng vào tim nam tử áo đen bên vách núi.
Nam tử áo đen đang định ra sức chống trả, nhưng hắn ta vừa bị trúng tên ngay tim, bây giờ lại khởi động chân khí, máu tươi chỗ vết thương lập tức tuôn trào ra.
Hắn ta không thể nào ngưng tụ chân khí.
Lưỡi kiếm của Phong Ly Dạ đã vung thẳng đến trước mặt.
"Thiếu chủ! " Một tên tử sĩ liều mạng nhào đến.
“Phập” một tiếng, cơ thể của tử sĩ đó lại bị lưỡi kiếm của Phong Ly Dạ bổ làm đôi!
Vẻ mặt nam tử áo đen chợt thay đổi, nhanh chóng lùi lại, phút chốc đã đến vách núi.
Cuồng phong dưới vực đang tàn phá bừa bãi, vực thẳm này sâu không thấy đáy!
Hắn ta ngoảnh đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng ở phía xa.
Hắn ta chưa bao giờ thử tin tưởng một nữ nhân nào, nàng là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng.
“Sở Khuynh Ca, nếu như ta không chết, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi!”
Nhất định sẽ trả lại cả vốn lẫn lời những chuyện ngươi đã lừa ta!
Thân hình cao lớn nhảy lên một cái, sau đó nhanh chóng rơi xuống…