Vào lúc chủy thủ của Phong Ly Dạ sắp đâm vào cơ thể hắn.
Bỗng nhiên vù một tiếng, một mũi tên dài xé tan màn đêm, bay thẳng về phía nam tử áo đen và Yến Lưu Nguyệt.
Ánh mắt Phong Ly Dạ chợt u ám, hắn giơ tay lên đỡ, “keng” một tiếng, chủy thủ bay ra chắn mũi tên suýt chút đã đâm trúng Yến Lưu Nguyệt.
“Thiếu chủ, cấm, cấm vệ quân…” Một hắc y nhân loạng choạng chạy đến.
Cấm vệ quân?
Không chỉ nam tử áo đen, ngay cả Phong Ly Dạ cũng khẽ thay đổi sắc mặt.
Ngoái đầu nhìn lại thì thấy Phong Tứ và Phong Tảo đang bay đến.
Còn người dẫn đầu cấm vệ quân…
“Sở Khuynh Ca!” Nam tử áo đen nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt phút chốc trở nên rất phức tạp: “Người có ý gì?”
Sở Khuynh Ca xé gió phi ngựa tới, nàng và vật cưỡi giống hoàn toàn hòa vào nhau, tốc độ nhanh như gió.
Ngựa “hí” một tiếng rồi dừng lại trước mặt mọi người.
Đi theo phía sau Sở Khuynh Ca là Triệu Triệu thống lĩnh cấm vệ quân.
Phía sau Triệu Triệu tách ra thành hai hàng, tất cả đều là cao thủ của cấm vệ quân.
Bọn họ lại mang theo hơn ba trăm cấm vệ quân đến đây.
Ba trăm người này rất nhanh đã bao vây toàn bộ đỉnh núi, ai nấy đều cầm trường cung trong tay, mũi tên nhắm thẳng vào nam tử áo đen và đám tử sĩ của hắn ta.
“Sở Khuynh Ca!” Nam tử áo đen không ngờ, hắn ta thật sự không ngờ, nữ nhân này lại lừa cả hắn ta!
“Sao vậy? Ta là công chúa của nước Sở, ngươi là gian tế Bắc Tần, chắc ngươi sẽ không tưởng ta chắp tay dâng chiến thần của bọn ta cho ngươi thật chứ?”
“Các nàng đã lên kế hoạch từ trước rồi?” Phong Ly Dạ đang nhìn nàng, trong đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ lộ vẻ u ám.
Nàng đã hợp tác với tên nam nhân trước mắt này thật! Hắn vẫn không hay biết gì!
Nhưng nàng lại làm người ta không thể nhìn thấu như vậy, ngay cả nam tử áo đen cũng bị nàng tính kế!
Phong Ly Dạ nắm chặt nắm đấm, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của nữ tử đang ngồi trên lưng ngựa.
Nhưng dường như hắn lại không thể nào nhìn rõ.
Hắn không thể nào nhìn rõ lòng dạ của nữ nhân này!
Sở Khuynh Ca nghiêng đầu, nhìn sang hắn một cái, không hề có chút tình cảm nào.
“Xin lỗi, làm Ly thế tử hoảng sợ rồi.”
Ánh mắt của nàng chỉ lướt qua người hắn một chút rồi dời đi mất.
Dường như trong lòng nàng hắn chỉ là chiến thần của nước Sở, chứ không phải là phu quân của nàng.
Ánh mắt thờ ơ đó giống như một thanh kiếm sắt nhọn, hung hăng đâm vào tim Phong Ly Dạ.
Những ngày tháng trong quá khứ, những lúc nàng cười duyên dáng, những lúc nàng yếu đuối ỷ lại, tất cả mọi thứ của nàng, dường như đều dần trở nên nhạt nhòa!
“Thế tử gia.” Phong Tảo đến trước mặt Phong Ly Dạ, không biết vì sao trong lòng cũng như có thứ gì đó mạnh mẽ đâm một nhát.
Cảm thấy hơi nhói.
Cửu công chúa trước mắt xa lạ quá.
Thật sự rất xa lạ!
Sở Khuynh Ca lại không thèm chú ý đến bọn họ nữa.
Nàng vẫn nhìn nam tử áo đen, ánh mắt cũng đang lướt qua người Yến Lưu Nguyệt, giương trường cung lên, mũi tên nhắm thẳng vào hai người Yến Lưu Nguyệt và nam tử áo đen đó.
“Sở Khuynh Ca, ngươi muốn gϊếŧ ta thật sao?” Nam tử áo đen không biết tại sao mình lại phải hỏi như vậy.
Ngay cả hắn ta cũng cảm thấy câu hỏi này rất nực cười.
Quả nhiên, Sở Khuynh Ca cong khóe môi lên, mỉm cười thờ ơ không thèm đếm xỉa đến.
“Haha, câu hỏi này của các hạ có phải quá buồn cười rồi không?”
Đối xử với gian tế của nước khác, nếu như nhân từ với họ thì chính là tàn nhẫn với chính mình.
“Chuyện hôm nay chấm dứt tại đây! Tướng quân phu nhân, đa tạ người dụ bọn chúng đến đây, sau này bách tính nước Sở sẽ rất biết ơn người!”
Nàng kéo căng trường cung!
Phong Ly Dạ đau xót trong lòng, bước nhanh lên phía trước: “Khuynh Nhi, đừng mà!”
Nhưng ngón tay kéo cung của Sở Khuynh Ca đã buông ra, mũi tên “phập” một tiếng bay vút đi!