“Ngươi nói cái gì cơ?” Yến Lưu Nguyệt nhanh chóng túm lấy vạt áo của Sở Khuynh Ca.
“Yêu nữ, quả nhiên ngươi muốn hại chết người Phong gia chúng ta.”
Sở Khuynh Ca liếc mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm lấy vạt áo của mình, rồi khẽ nhếch mép:
“Từ trước tới nay ta vốn đâu phải là người tốt, chẳng phải các ngươi đã sớm biết rồi còn đâu.”
“Ngươi…” Hai ngày nay, Yến Lưu Nguyệt lâm bệnh nặng cuối cùng hôm nay cơ thể bà ta cũng khá lên nhiều.
Bây giờ, sâu thẳm trong thâm tâm bà ta đang rất tức giận, bà ta không cẩn thận khiến tâm trạng rơi vào trạng thái mất bình tĩnh nên cơ thể không tự chủ được mà ho lên sặc sụa.
“Ngươi…khụ! Nhà ngươi đúng là đồ vô nhân tính, ngươi…tại sao…khụ khụ khụ…”
“Ta làm sao?” Sở Khuynh Ca đẩy bà ta ra, nàng mặc kệ cho Yến Lưu Nguyệt đang ho không ngừng, nhân thời cơ lùi xuống.
“Khi ở Phong gia nhà các người, ta đã phải chịu biết bao uỷ khuất, cuối cùng không biết chia sẻ với ai chỉ biết dồn nén mọi đau khổ, tủi nhục trong lòng. Ta cũng suýt nữa mất mạng nơi này! Bà thử nghĩ xem, tại sao ta lại muốn đối phó với các người.”
“Ngươi…”
“Hừ, Yến Lưu Nguyệt, ta biết con trai của bà đã làm nên nhiều điều khiến bà tự hào, những cả cuộc đời này của bà lại chọn cách sống quá kiêu căng rồi.”
Sở Khuynh Ca vỗ nhẹ y phục phủi xuống vài hạt bụi còn vướng trên đấy, rồi nàng nhếch mép nói:“Người Phong Gia các ngươi, ai cũng coi mình là cao quý, tình tình hách dịch, luôn tự cao, tự đại, nói thẳng ra là ích kỉ, chỉ biết lo cho bản thân mình.”
“Dựa vào địa vị nhà họ Phong các người ở nước Sở này, chỉ cần một câu nói là có thể muốn gió có gió mà muốn mưa thì có mưa rồi, muốn lấy mạng người nào thì lấy.”
“Cho nên, ta không lấy mạng con trai bà mà chỉ muốn trừng phạt bà một chút, nếu không thì sao giờ này ta có thể đứng đây nói với bà bằng ngữ khí nhữ vậy chứ?”
Yến Lưu Nguyệt tròn mắt lên nhìn nàng, bà ta cố gắng giữ cho hơi thở gấp gáp của mình ổn áp lại.
“Yêu nữ, ngươi dám!”
“Con trai bà bây giờ có lẽ đã xông pha tới Đoạn Trường Nhai, bà thử nói xem, ta có dám không?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự khó chịu của Yến Lưu Nguyệt, nàng càng cười lớn hơn.
“Không sai, mặc dù võ công của Phong Ly Dạ là vô song thiên hạ, không ai có thể đả thương hắn!”
Đúng là như vậy thật nhưng Yến Lưu Nguyệt vẫn còn cảm thấy rất hoảng sợ, nếu nữ nhân này thực sự hợp tác cùng những người đó thì…
“Nếu con trai của bà không sao, tự nhiên sẽ không ai có thể làm tổn thương hắn, nhưng thật đáng tiếc là đã có người nào đó hạ độc vô trà của con trai bà…”
“Yêu nữ, hôm nay ta phải gϊếŧ nhà ngươi!” Yến Lưu Nguyệt lao về phía nàng.
Sở Khuynh Ca đã dự đoán trước được bà ta sẽ làm vậy, trước khi bà ta nhảy qua, nàng lấy đà ở chân rồi phi ra xa mấy trượng với tốc độ nhanh nhất.
Từ xa nhìn về phía Yến Lưu Nguyệt, khoé môi nàng từ từ thu ý cười lại, ánh mắt ánh lên những tí lạnh lùng tàn nhẫn.
“Theo tốc độ của hắn, có lẽ hắn đã đi được nửa chặng đường rồi, Yến Lưu Nguyệt, thay vì ở đây đòi gϊếŧ ta, ta thấy bà lên đường sớm đi, còn kịp thời đến nhặt xác con trai bà.”
“Ngươi…” Yến Lưu Nguyệt dù vậy vẫn muốn đuổi theo gϊếŧ nàng, nhưng mà bà ta không ngờ được khinh công của nàng đã tăng lên đáng kể như này!
Mặc dù võ công của Sở Khuynh Ca chả nhằm nhò gì, nếu đã bắt được nàng rồi thì việc gϊếŧ nàng dễ như trở bàn tay vậy.
Tuy nhiên, sẽ mất khá nhiều thời gian để đuổi bắt được nàng.
Phong Ly Dạ đã lên đường với một người nào đó, để đề phòng rằng hắn chắc chắn trúng độc…Nàng phải nhanh hành động thôi!
Sở Khuynh Ca đặt nhẹ ngón tay lên miệng, huýt một tiếng sáo thật dài thật vang.
Chẳng mấy chốc một con chiến mã đã phi nhanh tới trước mặt nàng.
Nàng liền nhảy lên ngựa, chuẩn bi lao tới đại sảnh của Hoàng cung.
Không ngờ vừa lên ngựa, nàng lại nhìn thấy bóng dáng của Phong Tảo đang phi ngựa từ đằng xa chạy về hướng này.
Yến Lưu Nguyệt thấy vậy mắt sáng lên, hết lớn: “Phong Tảo, Lam Trù hiện đang đánh cờ ở phủ Quốc Công, ngươi đi thông báo cho bọn họ biết là Phong Ly Dạ đang gặp nguy hiểm ở Đoạn Trường Nhai!”
“Vâng.” Phong Tảo khép nép đáp lại.
Yến Lưu Nguyệt không hề biết rằng nàng vẫn đang đứng ở đó, bà ta vui mừng vì đã có người truyền tin cầu cứu con trai, nàng thấy vậy càng không muốn tốn thêm giây phút nào nữa.
Nàng vội quay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa phi ra phía cửa sau.
Trong nháy mắt, một người một ngựa đã mất hút không tăm tích.
Về phần Phong Tảo đã phóng ngựa đi, hắn ta bước từng bước đến chỗ Sở Khuynh Ca, vừa bước hắn ta vừa giật bỏ lớp da mặt ngụy trang trên mặt xuống.
Người này ngoài Lam Vu ra thì còn là ai vào đây được chứ?
“Công chúa, người mà ngài muốn đã được mang đến.” Hắn ta nói một cách đầy cung kính.
“Được rồi” Sắc mặt của Sở Khuynh Ca trầm xuống, một tia tàn nhẫn vụt nhanh qua ánh mắt của nàng: “Xuất phát thôi!”