Lúc Phong Ly dạ tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
“Gia, quận chúa đã đợi người hơn một canh giờ, giờ người đang ở trong đại sảnh.”
Sau khi Phong Tảo hầu hạ hắn tắm rửa xong thì lập tức bẩm báo.
Điều khác với trước đây đó là lúc này nghe thấy bất cứ chuyện gì về Sở Vi Vân cũng khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Sự chán ghét này ngay cả Phong Tảo cũng nhìn ra.
Trước đây vì nể mặt Nam Tinh nên dù Gia có hơi thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn sẽ kiên nhẫn với Sở Vi Vân.
Bây giờ ngay cả Nam Tinh cũng không thể lay chuyển được Gia rồi sao?
“Ta có chuyện gấp phải ra ngoài.” Phong Ly Dạ không có ý định gặp mặt.
Phong Tảo gật đầu nói: “Vâng.”
Không ngờ vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Sở Vi Vân đang đứng đợi mòn mỏi ở một đầu hành lang.
“Dạ ca ca, ta sắp… phải rời khỏi hoàng thành đi Nam Tấn.”
Sở Vi Vân cắn môi đi đến bên cạnh Phong Ly Dạ, nước mắt lưng tròng sắp khóc: “Dạ ca ca, ta chỉ muốn nói chuyện với chàng.”
“Có gì cứ nói.” Kể từ lần trước nàng ta và Yến Lưu Nguyệt hợp sức suýt nữa làm hại Sở Khuynh Ca, hiện giờ hắn đã không còn thương xót nàng ta.
Trong lòng Sở Vi Vân cảm thấy rất đau khổ, Phong Ly Dạ của trước đây tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng ta như vậy.
“Dạ ca ca, ta muốn nói chuyện riêng với chàng…”
“Nếu đã không phải là chuyện quan trọng thì đừng nói nữa.” Phong Ly Dạ cất bước chuẩn bị rời đi.
Lòng Sở Vi Vân chua xót nàng ta nhanh chóng đuổi theo rồi chặn trước mặt hắn.
“Dạ ca ca, ta thực sự phải rời khỏi hoàng thành, lần này đi không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại chàng.”
Vậy mà hắn lại nói những lời mà nàng ta muốn nói riêng với hắn là chuyện không quan trọng!
Hiện tại trong lòng hắn rốt cuộc chuyện gì mới là quan trọng? Có phải chỉ có tiện nhân đó?
Phong Ly Dạ lạnh nhạt nhìn nàng ta từ đầu tới cuối không hề có chút tình cảm nào.
So với trước đây ngoài sự lạnh lùng còn có cả sự phản kháng và xa lánh.
“Hôm khác có thời gian ta và Khuynh Nhi sẽ cùng đến thăm muội.”
Sở Vi Vân sửng sốt, nàng ta trợn tròn mắt suýt nữa không dám tin vào tai mình.
Hắn nói có thể thăm nàng ta nhưng phải đi cùng với tiện nhân Sở Khuynh Ca!
Hắn không phải đang ám chỉ mà là đang nói rõ với nàng ta Sở Khuynh Ca mới là nương tử của hắn.
Sau này cho dù có làm gì bọn họ cũng sẽ bên nhau!
Còn nàng ta chỉ là người ngoài!
Một người ngoài bị phu thê bọn họ ngăn cách bên ngoài.
“Dạ ca ca…”
“Ta còn có việc, cáo từ.” Ánh mắt Phong Ly Dạ càng trở nên lạnh lùng.
Phong Tảo lập tức đi về phía Sở Vi Vân nói: “Quận chúa, mời!”
Sở Vi Vân hoàn toàn không kịp phản ứng thì đã bị chân khí của Phong Tảo ép lùi hai bước!
Ngay cả Phong Tảo cũng dám vô lễ với nàng ta như vậy.
Nhưng nàng ta không có thời gian để tức giận, cũng không có cơ hội để nổi giận với bất kỳ ai.
Bóng lưng cao lớn của Phong Ly Dạ đang đi xa, Phong Tảo đi theo phía sau hắn không thèm quay đầu.
Bọn họ muốn đi đâu?
Vừa mới tỉnh dậy đã muốn đi ra ngoài, có phải là muốn đi tìm tiện nhân kia không?
“Dạ ca ca, ta có thể không đi!”
Sở Vi Vân hét lớn, đây là lần thứ hai nàng ta chạy đến trước mặt Phong Ly Dạ, dang tay chặn đường hắn.
“Ta có thể không đi, chỉ cần chàng nói muốn ta ở lại thì điện hạ hay thậm chí là ngai vàng nữ hoàng gì đó ta đều có thể không cần.”
Nàng ta thực sự có thể không cần gì cả.
Nàng ta chỉ muốn ở lại bên cạnh hắn giống như Sở Khuynh Ca có thể được hắn ôm vào lòng.
Thậm chí ban đêm có thể ở lại trong phòng ngủ của hắn nằm dưới thân hắn để hắn tùy ý thương yêu!
“Dạ ca ca, chỉ cần chàng…”
“Muội là nữ nhi của Nam Tinh, nếu như giờ Nam Tấn đã cần muội thì muội nên trở về.”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ trước nỗi đau và sự tuyệt vọng trong ánh mắt của nàng ta.
“Ta không có tư cách giữ muội ở lại, quan trọng nhất là ta cũng không có ý định giữ muội lại.”
Sở Vi Vân hít thở khó khăn, trái tim nàng ta đã hoàn toàn tan vỡ.
Không có ý định giữ nàng ta lại… Dạ ca ca, chàng thực sự vô tình như thế sao?
“Chàng đã yêu nàng ta, đúng không?”
Nàng ta nắm chặt lấy y phục, chỉ cảm thấy lồng ngực ngày càng nghẹn lại, hô hấp càng trở nên khó khăn.
“Dạ ca ca, có phải chàng… thực sự yêu nàng ta rồi không?”